XUYÊN ĐẾN TRƯỚC KHI ĐẠI LÃO HẮC HÓA

    "Tôi..."


    "Nơi bây giờ chúng ta đang tới chính là bãi tha ma Lĩnh Thành trứ danh! Thánh địa ma ám huyền thoại! Vậy liệu chúng ta có thể gặp sự kiện linh dị nào không? Hãy cùng chờ xem!"


    Phía sau, thanh âm ầm ĩ của một thanh niên nào đó đột nhiên xuất hiện, cắt ngang lời của Phó Vân Thâm.


    Khóe mắt thiếu niên rũ xuống, trong mắt lộ ra vẻ hung ác.


    Rõ ràng là Phó Vân Thâm đang tức giận.


Bước tới là hai nam một nữ, tay cầm thiết bị truyền hình trực tiếp và nhiều loại đồ vật gọi quỷ khác nhau. Người đang nói chuyện là nam sinh mặc áo màu đỏ ,trên mặt chất đầy hưng phấn, bọn họ chú ý tới âm nhạc bên cạnh , đè thấp giọng nói cố gắng làm ra cảm giác khủng bố: "Mọi người đã nghe chưa? Ở một nơi như thế này, ai sẽ chơi nhạc cổ điển? "


    “Lâm Tử, nhìn đằng sau, đằng sau.” Một nam sinh khác chú ý tới Thời Mộ, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt có chút sợ hãi.


    Thiếu niên quay đầu lại, đầu tiên là sững người rồi kêu lên, nhìn thấy bộ xương dưới chân Thời Mộ thì trợn to hai mắt:  "Trắng, quần áo trắng? Lão Thiết! Quỷ đến rồi !! Nhưng là một con quỷ đẹp trai nha !! Quỷ mặc âu phục trắng. Thật đẹp trai nha ! Muốn tôi lên tra hỏi thì ấn giữ 666! Tặng hỏa tiễn cùng du thuyền nha! "


    Vào thời điểm Thời Mộ xuất hiện trên màn hình, người xem điên cuồng tràn vào livestream, nữ sinh bên cạnh thích thú xem bình luận bằng điện thoại di động của mình: "Cảm ơn Tiểu Điềm mật thả hỏa tiễn, cảm tạ lão Thiết thả 666..."


    “Còn có bàn ăn!!” Nam sinh đi tới, đẩy Phó Vân Thâm ra,  hứng thú nhìn, trên đĩa còn có một nửa miếng bít tết, hắn hít một hơi: “Chẳng lẽ tại nơi này trên bàn này, là ... bữa tối thịt người? ""


    Trí tưởng tượng của mấy người này thật phong phú, Thời Mộ bật cười.


    Cô khẽ quay đầu lại, thiếu niên đứng gần cô được bao trùm bởi bóng đêm im lặng, cả người âm trầm lạnh lẽo.


    Đột nhiên, chói mắt.


    Đèn flash chiếu thẳng vào Thời Mộ và Phó Vân Thâm, cô khó chịu vươn tay chặn ánh sáng, thân người hơi nghiêng về phía Phó Vân Thâm.


    Ngay khi ánh đèn chiếu sáng, ba người kia mới nhận ra hai người này đẹp đến kinh ngạc.


    Thời Mộ và Phó Vân Thâm đều cao, Phó Vân Thâm cao hơn Thời Mộ năm centimet, tính tình lãnh đạm,bởi vì khí chất quá lạnh lùng bức người, khiến người khó mà nhìn thẳng gương mặt anh tuấn kia, ánh mắt cậu âm trầm, không vui không buồn nhưng đặt trong không khí này lại đặc biệt doạ người.


    Ba người đều bị khí thế của Phó Vân Thâm làm cho sửng sốt không thể không lui về phía sau nửa bước.


    Rất nhanh hoàn hồn, nam sinh hỏi: "Các người cũng là streamer kinh kị?"


   Hiện tại livestream mạo hiểm kinh dị rất phổ biến, một số thanh niên vì muốn tăng sức nóng nên đã dựa vào quỷ hồn để thu hút sự chú ý của công chúng và kiếm lượng truy cập. Họ đã đến nhiều nơi như nơi này nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy có người ăn ở nghĩa địa, không thể không hiểu lầm Thời Mộ cùng Phó Vân Thâm cũng là streamer kinh dị.


    Thời Mộ lắc đầu: "Chúng tôi không phải."


    "Vậy các người là. . ."


     "Không có việc gì nên tới chơi thôi." Thời Mộ kéo Phó Vân Thâm, ôn hòa cười một tiếng, "Chúng tôi đi trước, các người tiếp tục. Đúng rồi , cái kia 'Bữa tối thịt người' trên bàn tặng cho các người."


    So với Phó Vân Thâm kiệm lời đến đáng sợ, nụ cười Thời Mộ lại hòa ái dễ gần hơn nhiều, chưa kể nhìn ngũ quan tinh xảo lại trong trẻo của cô tạo cho người khác một cảm giác hiền lành , dễ gần.


    Nam thanh niên dẫn đầu nháy mắt nhìn về phía cô gái đằng sau, bên kia hiểu rõ ấn tạm dừng phát sóng trực tiếp.


    Hắn ta đi tới cười cười: "Là như vậy, chúng tôi là livestream Khảo Lạp TV, hiện tại chúng tôi đang phát sóng trực tiếp thử thách linh dị. Chương trình của chúng tôi đang rất hot, các cậu có muốn hợp tác với chúng tôi không? Hôm nay nếu được 500 vạn lượt xem thì chúng tôi sẽ chia cho các cậu một phần thù lao. "


    Nói xong ngẩng đầu nhìn hai người: "Nhìn qua có vẻ tuổi tác các cậu cũng không lớn, chỉ cần các cậu hợp tác biểu diễn với chúng tôi, tôi sẽ chia cho các cậu 5000 , 5000 đối với học sinh các cậu chắc là khá nhiều rồi."


    Thanh niên này chính là đã sớm bỏ học đi ra xã hội làm việc, làm sao có thể nhận ra quần áo trên người hai người họ là nhãn hiệu gì, hắn chỉ nghĩ đến hai người trẻ tuổi này chắc cũng chỉ là học sinh cấp ba phổ thông bình thường mà thôi.


    Thời Mộ vẫn nở nụ cười, nhìn Phó Vân Thâm.


    Thiếu niên đút hai tay vào túi quần, đứng thẳng người, đột nhiên bật cười: "5000 ?"


    Bên kia gật đầu: "Nếu như cậu chê ít thì tôi sẽ thêm cho cậu 500."


    “Được.” Phó Vân Thâm vui vẻ đáp lại, ánh mắt lạnh lùng, “Chỉ là không biết cậu có dám trả tiền hay không.”


    Trước khi ba người hiểu ý nghĩa của câu nói này, Phó Vân Thâm đã giơ tay vẫy vẫy, trong nháy mắt ánh sáng thay đổi, gió dữ tràn ngập khắp nơi tạo nên một bầu không khí quỷ dị, đồng tử của Phó Vân Thâm trầm lắng.


    Chỉ nghe một tiếng sột soạt, bùn đất dưới chân quay cuồng,văng tung tóe, một bộ xương trắng từ bên trong cứng ngắc chậm rãi bò ra.


    Cảnh tượng trước mắt giống như đang quay lại cảnh trong một bộ phim kinh dị, khiến cả ba người sợ hãi đến loạn ngôn, toàn thân run như cầy sấy.


    Khủng bố vẫn còn tiếp tục họ nhìn thấy quỷ hồn chui ra từ các ngôi mộ, chúng gào thét thê lương nhưng cực kì sắc bén, tròng mắt mở to nhìn chằm chằm vào ba người kia và hét lên hướng bọn họ mà vồ tới.


    Cuối cùng ba người kia cũng hoàng hồn lại, hò hét vội vàng dìu nhau trèo ra khỏi nghĩa địa, chỉ nghe thấy tiếng động cơ ầm ầm, chiếc xe ô tô ngay lập tức biến mất.


    Sau khi đợi bọn họ đi khỏi, tất cả những hồn ma hoàn thành nhiệm vụ đều trốn sâu vào lòng đất.


    Nhìn phương hướng mấy người rời đi, Thời Mộ không khỏi tiếc nuối: " 5500 tệ, cậu không cần thì tôi cũng cần nha."


    Phó Vân Thâm liếc cô một cái.


    Thời Mộ lại nhìn Phó Vân Thâm: "Cậu không phải có chuyện muốn nói với tôi sao? Nói đi?"


    “Không có chuyện gì.” Bị những người đó quấy rối, cậu đã sớm không còn tâm tình gì nữa rồi.


    “Ồ.” Thời Mộ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần rạng sáng, cô dụi dụi đôi mắt cay xè vì thức khuya, nói: “Vậy thì trở về đi, cậu gọi người đến đón hả?"


    Phó Vân Thâm nói: "Không cần , tôi có xe."


    Thời Mộ mất một lúc mới hiểu được lời nói của Phó Vân Thâm, "Cậu có bằng lái xe hả?"


    Ra khỏi nghĩa địa, Phó Vân Thâm đẩy một chiếc xe đạp màu đen ở ven đường đến trước mặt Thời Mộ, hơi nâng cằm lên, có chút kiêu ngạo , nói: “Không cần bằng lái xe.” 


??? ?


   Ngươi kiêu ngạo cái b*p gì!!!!


    Nhìn chiếc xe đạp, Thời Mộ chửi rủa một vạn chữ trong lòng, cuối cùng cũng nuốt xuống hết, chỉ vào chiếc xe đạp, kìm nén cảm xúc:  " Cậu. . . Con mẹ nó cậu muốn cưỡi cái này mang tôi trở về?"


     "Ừm." Phó Vân Thâm gật đầu: "Lãng mạn."


    Thời Mộ sắc mặt đỏ lên, rốt cục nhịn không được mắng ra tiếng : " Lãng cái con m* cậu chứ chả mạn ! !"


    Khi cô đến đã phải ngồi ô tô hai tiếng nếu mà muốn đi xe đạp về thì cũng mất ít nhất bốn tiếng, giờ còn là nửa đêm, chơi trò gì vậy????


    Phó Vân Thâm mím mím môi, đột nhiên có chút ấm ức:  " Cậu không thích hả?"


    Tối hôm qua cậu xem cuốn "Hướng dẫn theo đuổi người yêu" có nói muốn theo đuổi người mình thích thì nhất định phải chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến khiến người đó cảm động, tốt nhất là ở một nơi yên tĩnh và lãng mạn. Phó Vân Thâm nghĩ Thời Mộ chẳng phải thích ăn quỷ hồn sao? Ở trong thành phố có ít quỷ, suy đi tính lại chỉ có nghĩa địa là nhiều quỷ nhất, không những thế còn khá yên tĩnh, khi ngẩng đầu lên có thể ngắm các vì sao trên trời cao cực kì lãng mạn.


   Cậu cảm thấy đó là một sự lựa chọn không tồi. 


    Trong sách cũng nói rằng khi tỏ tình thành công nên đi xe đạp,người mình yêu ngồi ở ghế sau để người ấy ôm eo bạn, cảm nhận cơ thể và tấm lưng cường tráng của bạn, chắc chắn người ấy sẽ cảm thấy an toàn hơn và sẽ càng yêu bạn hơn.


    Thời Mộ tức giận nói: "Con mẹ nó, cậu thích tôi???."


    Phó Vân Thâm hơi giật mình, gật đầu: "Ừ."


    "...?"


    [Đinh! Giá trị tình cảm của Phó Vân Thâm dành cho kí chủ tăng lên 2000.]


    "... ???"


    Xong.


    Thời Mộ cảm thấy đầu bắt đầu đau, chắc là bị Phó Vân Thâm chọc giận.


    Dù là mùa hè, nhiệt độ về đêm vẫn hơi lạnh, nhất là ở những nơi như nghĩa địa này khiến người ta lạnh cả sống lưng, cô vòng tay ôm lấy mình, rùng mình một cái: “Mau gọi tài xế quay lại đón chúng ta đi, đạp xe như thế này có mà đến sáng cũng chưa về đến nơi đâu. "


    Phó Vân Thâm ngây người: "Điện thoại tôi hết pin rồi."


    Trên mặt Thời Mộ lộ ra một dấu chấm hỏi to đùng, nghi ngờ lấy điện thoại ra khỏi túi quần của cậu ta, thật sự là một màu đen.


    Cô lấy điện thoại di động ra, đưa qua: "Dùng của tôi gọi đi."


    Ngay khi Phó Vân Thâm nhập số điện thoại của tài xế thì nghe thấy một âm thanh đinh tai nhức óc, điện thoại báo sẽ tự động tắt vì lượng pin không đủ, cậu cầm điện thoại, bốn phía xung quanh chìm vào im lặng quỷ dị.


    Phó Vân Thâm trả điện thoại cho Thời Mộ, ngồi lên xe đạp: "Tới đi."


    "..." Sắc mặt Thời Mộ vô cùng khó coi, hiện tại như vậy không muốn lên cũng phải lên.


    Thời Mộ cam chịu ngồi ở ghế sau, Phó Vân Thâm đợi cô ngồi chắc rồi đạp lên phía trước. Con đường này đừng nói là người, một con ruồi cũng không có, có lẽ là quá hẻo lánh nên đèn đường cũng không có, con đường ngoằn ngoèo đen kịt, chiếc xe đạp lẻ loi trơ trọi đạp giữa đường.


    Ngày mùa hè khí hậu dễ thay đổi, đột nhiên trời nổi gió, lại không đầy một phút, mưa to từ trên trời đổ ập xuống.


    Kẽo kẹt, Phó Vân Thâm phanh xe lại, cởi cúc áo, ném lại cho Thời Mộ, tiếp tục đi về phía trước mà không nói lời nào.


    Trời tối, mưa to, cậu đạp xe rất chậm.


    Chiếc áo vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp của Phó Vân Thâm, Thời Mộ vươn tay kéo chiếc áo khỏi đầu, trong bóng tối, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của thiếu niên.


    Mưa băng làm ướt đẫm hai người, lạnh đến buốt giá, cô cắn răng chịu đựng nói: "Phó Vân Thâm, trên người tôi có quần áo. Cậu mặc lại áo đi."


    Phía trước có ánh sáng, cậu siết chặt tay lái, giọng nói như bị tiếng sấm xé nát, "Không cần."


    Thời Mộ sợ cậu không nghe thấy, hơi tăng âm lượng lên; "Cậu không lạnh sao?"


    Cậu nói: "Không lạnh."


    Mới là lạ.


    Thời Mộ nghe giọng điệu của cậu ta đã thay đổi luôn rồi.


    Cô biết đứa trẻ này rất cố chấp, cũng không cố thuyết phục, hai tay đem áo khoác âu phục kia giơ cao lên đỉnh đầu Phó Vân Thâm, thân thể Thời Mộ chậm rãi dán lên phía sau lưng rắn chắc của cậu .


    “Vậy… cậu còn lạnh không?” Lời nói của cô có chút không quá rõ ràng trong đêm mưa.


    Hạt mưa rơi xuống lông mi che khuất tầm nhìn, Phó Vân Thâm nhàn nhạt đưa tay quệt nước mưa trên mặt một cách bừa bãi, không ngờ đúng lúc này chiếc xe lại đâm phải một cái hố lớn, hai người bọn họ bị hất rơi luôn xuống bùn, bùn văng khắp nơi nháy mắt đã bao phủ hoàn toàn hai người.


    Thời Mộ rơi không quá đau, chỉ là đau lòng bộ quần áo trên thân mình, lúc mới mặc nhìn bộ quần áo này đẹp bao nhiêu thì hiện tại lại trông nhếch nhác kinh khủng bấy nhiêu.


    Nhìn Phó Vân Thâm cũng không khá hơn là bao, áo sơ mi nhăn nhúm dính vào người, cúc áo trước ngực buông lỏng, trên người cùng hai má đều dính đầy bùn đất.


    Hai người nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, ngay sau đó, Thời Mộ vừa cười vừa lấy khăn tay trong túi ra, lau nước bùn trên mặt cậu : " Cậu nhìn cậu đi , đang êm đẹp tự dưng muốn đạp xe làm gì."


    Phó Vân Thâm rũ mắt xuống, môi mím lại thành một đường thẳng.


    Cậu chưa bao giờ nghĩ mình lại gặp phải tình cảnh xấu hổ và nực cười như lúc này.


    Thời Mộ nhảy ra khỏi hố bùn, một bên nâng xe đạp lên, một bên đưa tay qua chỗ Phó Vân Thâm: "Đi , thành phố ở phía trước thôi, xem xem có thể tìm được khách sạn để qua đêm không, cậu chắc là vẫn đem theo tiền chứ? "


    Phó Vân Thâm không nhúc nhích, vẫn ngồi.


    Thời Mộ ngồi xổm xuống trước mặt hắn, lo lắng hỏi: "Phó Vân Thâm, có chuyện gì vậy? Có phải cậu bị thương rồi không?"


    “Thời Mộ.” Cậu nhìn cô, trầm giọng nói: “Thật xin lỗi.”


    Cơn mưa nặng hạt vẫn cứ rơi xuống , vẻ mặt của cô cực kì ngạc nhiên.


 Nếu cô nhớ không lầm, đây hình như là ... lần đầu tiên Phó Vân Thâm nói lời xin lỗi với cô, là chân thành xin lỗi.


 Lời của editor: Mình chỉ muốn nhận xét hai từ thôi :" QUÁ ĐEN".... ???

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi