XUYÊN KHÔNG CẢ ĐỜI CƯNG SỦNG CỰC PHẨM PHU NHÂN


Bản tính của Diệp Phi như thế nào Bội Châu Anh là người hiểu rõ hơn ai hết.

Hắn định lắm gì cô sớm đã nắm trong lòng bàn tay, thừa dịp Diệp Phi vẫn còn õng ẹo mà Bội Châu Anh né tránh ngay, hành động của cô nàng làm cho Diệp Phi như từ trên trời rơi xuống, hụt hẫng và ngạc nhiên vô cùng, hắn nhăn nhó nói: "Châu Anh, em sao vậy?"
Cứ hễ mỗi lần nhìn thấy Diệp Phi với bộ dạng này trong lòng cô lại không kiềm chế được.

Chỉ sợ một chút nữa thôi chắc hẳn sẽ hòa mình cùng hắn mất.

Chi bằng tránh ra xa một chút, mặc dù cô yêu Diệp Phi rất nhiều nhưng mà cô là người xem trong danh dự và tôn nghiêm của mình tất nhiên sẽ không có chuyện ăn cơm trước kẻng.

Chính vì vậy cô mong Diệp Phi sẽ không đặt kỳ vọng vào chuyện này quá nhiều: "Xin lỗi Diệp Phi, em không thể..."
Lời này Bội Châu Anh không nói ra Diệp Phi cũng biết trước phần nào.

Căn bản hắn vẫn đặt khá nhiều niềm tin, tiếc thật khi cô nàng quá cứng rắn không cho phép hắn được thực hiện điều đó.

Vẻ mặt của Diệp Phi thoáng đượm buồn, vì không muốn để Bội Châu Anh nhìn thấy nên rất nhanh đã thay đổi, hắn cười khẽ: "Không sao, anh chờ được mà."

Diệp Phi hiểu cho Bội Châu Anh, dù gì cô cũng là con gái nên đối với những chuyện tế nhị này vẫn nên tôn trọng đối phương một chút.

Dù cho sau khi đã có được cô nàng, hắn nhất định sẽ không buông tay, nhưng điều đó không cần thiết, cái Bội Châu Anh cần là một hôn lễ xứng đáng, và sự chấp thuận đến từ ba mẹ.
Trong khi bầu không khí đang dần lắng đọng, thậm chí có chút sượng sùng, thì đột ngột cánh cửa phòng của Bội Châu Anh bật mở ra.

Vừa rồi cô vào quên khóa.

Bội Châu Anh nhìn mẹ của mình, ngạc nhiên khôn cùng: "Mẹ!"
Diệp Phi cũng nhận thức được điều xấu sắp xảy ra, bây giờ anh muốn trốn cũng trốn không kịp nữa.

Nhìn thấy mẹ vợ hắn cuống cuồng hết cả lên, cúi đầu lắp bắp nói: "Bác...!bác gái, con...!con chào bác ạ!"
Bội phu nhân cau có nhìn Diệp Phi, sau đó giận dữ hỏi: "Châu Anh, thằng nhóc này vào phòng của con bằng cách nào?"
Bội Châu Anh đảo điên đôi mắt của mình, căn bản không biết nói gì nên đành chọn im lặng.

Diệp Phi thấy sự đắn đo trong cô, bèn lên tiếng giải thích: "Con leo cửa sổ vào ạ, dì đừng trách cô ấy.

Tất cả đều do con."
"Hừ! Tôi từng nói tôi cấm cậu đến tìm Châu Anh mà, cậu cố tình không hiểu sao?"
Bội phu nhân nhìn hắn bằng ánh mắt hết sức chán ghét, thậm chí còn sắc bén vô cùng.

Diệp Phi hùng hổ ở thế giới ngầm bao nhiêu thì khi đứng trước mẹ của Bội Châu Anh hắn dường như sợ sệt bấy nhiêu, không còn mang dáng vẻ nghiêm lãnh lúc làm việc.

Diệp Phi trầm tư vài giây, sau đó hít một hơi thật sâu nói: "Con biết hai bác không thích một thằng xã hội đen như con, nhưng mà con đối với Châu Anh là thật lòng, ming hai bác có thể hiểu và chấp thuận cho tình yêu của hai đứa con."
Bội Châu Anh không biết mẹ của mình thế nào chứ khi cô nghe Diệp Phi thì sớm đã bị xúc động, nước mắt không kiềm được cũng tuôn ra chảy dài trên hai gò má, ánh mắt chuyển dời nhìn sang mẹ như đang mong chờ điều gì đó.

Cuối cùng Bội phu nhân nói một câu khiến cô và Diệp Phi đều đau lòng:

"Cho dù cậu có dùng tính mạng của mình để cầu xin thì cũng như vậy mà thôi, có chết nhất định tôi cũng không đồng ý cho mối tình này.x
Bội Châu Anh không nhịn được nữa, phải lên tiếng nói đỡ cho Diệp Phi: "Mẹ à, mẹ là người thông minh chắc mẹ cũng hiểu thế nào là đau khổ mà.

Mẹ chia cắt tình cảm của tụi con, con và anh ấy cả hai đều không mấy vui vẻ.

Mẹ chấp nhận sao?"
Bội phu nhân hừ lạnh, ánh mắt hiện lên sự nghiêm khắc: "Dù hôm nay con nói gì cũng không thay đổi ý định của mẹ được, thằng này không thể nào làm rể của Bội gia chúng ta.

Sẽ làm xấu mặt toàn gia tộc, người đời cười chê."
Bội Châu Anh bất lực thờ dài, kỳ thực Bội gia của cô từ trước đến giờ cũng được xem là một gia tộc có tiếng tăm, con cháu của Bội gia thuộc tầng lớp cao quý, đến cả con dâu con rể cũng như vậy.

Cho nên mà nói việc cô quen và muốn kết hôn với một tên xã hội đen là quá khó chấp nhận.

Nhưng liệu ba mẹ có thể suy nghĩ một chút được không? Tiền tài và địa vị thì có ý nghĩa gì so với hạnh phúc của cô chứ?
Đang lúc Bội Châu Anh mãi mê suy nghĩ thì Diệp Phi đã lên tiếng biện minh: "Bác sợ người ta cười chê, vậy bác có từng suy nghĩ bác làm như vậy Châu Anh sẽ khổ sở như thế nào? Con là xã hội đen, nhưng mà chưa từng làm hại đến hai bác.

Nghe tên thì đúng là hùm hổ, mà thực hư bên trong con cũng có trái tim ấm áp và tấm lòng bao dung, đủ bảo vệ Châu Anh cũng như đủ làm cô ấy hạnh phúc."
Nhưng lời xuất phát từ tận đáy lòng của Diệp Phi không tài nào chạm đến trái tim của người mẹ một con này, Bội phu nhân bật cười khinh khi: "Cái tôi cần là địa vị, cậu ở vị trí thấp kém của xã hội mà cũng ước mơ cao sang ư? Đừng mơ nữa."
"..."

Diệp Phi cắn răng cố nhẫn nhục những lời sỉ vả này, nếu đổi lại là người khác ắt hẳn nãy giờ hắn đã một phát gi3t chết từ lâu.

Vì do bà ấy là mẹ của Châu Anh cho nên Diệp Phi mới gượng vòng xem như không có gì.
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa."
Bội Châu Anh biết Diệp Phi đang nhẫn nhịn mẹ của mình, cho nên mới lên tiếng cản ngăn mẹ mình nói tiếp.

Thành thật mà nói cô nghe còn thấy khó chịu huống hồ gì là Diệp Phi.

Lại nói, mấy đời qua từ đời ông cố của Diệp Phi đã là xã hội đen, có thể nói chính là cha truyền con nối, Diệp Phi căn bản không thể không nghe theo.

Gia đình chỉ có hắn là con trai, hắn mặc nhiên phải đi theo con đường đen tối này.

Vậy thì đã sao, đối với cô Diệp Phi là tốt nhất, về phía mẹ và ba dường như họ chỉ nghĩ đến cái lợi, cái danh, còn hạnh phúc của cô họ lại đánh đổi bằng tiền.
...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi