XUYÊN KHÔNG CẢ ĐỜI CƯNG SỦNG CỰC PHẨM PHU NHÂN


Mặc cho trợ lý thân yêu của mình đang ở nhà gào thét ỉ ê thì Lữ Thiết Nhan sớm đã đến điểm hẹn mà bạn thân đã có nhắc đến.

Khi bước chân vào quán cà phê, cái làm cô thấy khó hiểu nhất chính là cả một cái quán lớn như thế, chẳng những vậy đây là một trong những quán cà phê có tiếng mấy năm nay, ngày ngày khách ra vào nườm nượp, chen chúc mua đồ ăn thức uống ở chỗ này.

Thậm chí khi đến đột ngột mà không đặt trước thì chỗ ngồi cùng không có mà ngồi.
Thế mà hôm nay đột nhiên lại không có một bóng người, yên ắng đến lạ thường.

Lữ Thiết Nhan xem kĩ lại cô phải chắc chắn rằng mình có đi nhầm chỗ hay không!
"Xin hỏi tiểu thư đây có phải là bạn của nhà thiết kế Bội Châu Anh đúng không ạ?"
Đúng lúc cô đang ngẫm nghĩ thì một giọng nói của phục vụ vang lên bên tai của cô, kéo cô thoát khỏi sự ngờ ngợ của mình.

Lữ Thiết Nhanh gật đầu: "Đúng vậy, mà cô ấy có ở đây không?"
Phục vụ vô cùng hiếu khách, dẫn cô lại chỗ Bội Châu Anh đang ngồi.

Bạn thân nhìn thấy Lữ Thiết Nhan không che giấu được niềm vui phấn khích bật đứng dậy giang tay ôm chầm lấy cô, giọng nói nũng nịu đáng yêu: "Ôi, Yết Hỷ thân yêu của mình.

Đã lâu rồi mình mới gặp cậu, thật là nhớ cậu quá đi mất."
Lữ Thiết Nhan bất lực đứng nghe những lời tâm sự của Bội Châu Anh.

Sau một lúc tra tấn lỗ tai thì Bội Châu Anh cũng chịu buông tha cho cô, để cô ngồi xuống.
Lữ Thiết Nhan lúc này đây mới được lên tiếng: "Mà sao quán hôm nay không có khách nhỉ? Cậu có thấy kì lạ không?"
Bội Châu Anh một chút ngạc nhiên cũng không có, cô nàng nhìn cô với điệu bộ thản nhiên: "Không cần lấy làm lạ đâu, do mình đã bao trọn cả quán á."
"Hả?" Lữ Thiết Nhan há hốc mồm nói: "Cậu có cần chơi sang vậy không?"

"Bao cả quán cũng không đắt lắm, chỉ mất gần mười củ của mình thôi." Bội Châu Anh vừa nói vừa nhìn xuống cái menu với vô số đồ ăn thức uống làm cho cô nàng thấy hoa cả mắt.
Lữ Thiết Nhan lại một lần nữa trở nên kinh động, sốc toàn tập với lời nói hết sức bình thường của Bội Châu Anh.

Mười củ nghe sao dễ nói quá, mà sự thật lại là số tiền không hề nhỏ.
Nhưng đối với người bạn này cô cũng không lấy làm bàng hoàng quá nhiều, bản thân cậu ấy là nhà thiết kế tài ba nổi tiếng ở hầu khắp đất nước và cả thế giới mà.

Nhiều giới nghệ sĩ nổi tiếng đa phần đều mặc trang phục cho cậu ấy thiết kế ra, nghe đâu mỗi lần như vậy sẽ nhận được số tiền không hề nhỏ chút nào.

Có thể mua được căn biệt thự, hay thậm chí là một tòa lâu đài thật uy nga, tráng lệ.

Phải nói Song Yết Hỷ có một cô bạn thân giàu có lại tài giỏi như vậy cũng xem như là điều may mắn.

Chỉ tiếc lúc cô ấy bị người ta xem như vô hình, ngược đãi ức hiếp thì Bội Châu Anh lại không hề hay biết về điều đó.

Chính bởi lịch làm việc của cô nàng vô cùng dày đặc, đến cả thời gian ăn uống cũng vô cùng hiếm hoi nói chi là quan tâm đ ến cô bạn của mình ở quê nhà.
Lần này về nước hồn nhiên như vậy hẳn là chưa biết chuyện trước đây của Song Yết Hỷ, thôi vậy Lữ Thiết Nhan đành chôn vùi đi, nhắc lại cũng không giúp ích được gì.
"Cậu uống gì, ăn gì?"
Bội Châu Anh gần như không đọc hết được tất cả đồ ăn thức uống nữa, bất lực lên tiếng hỏi cô.
Lữ Thiết Nhan giương mắt nhìn, không nhanh không chậm đáp: "Nước ép gà rán đi."
"Chỉ nhiêu đó thôi sao?" Bội Châu Anh nhướng mày hỏi chắc lại lần nữa.
Lữ Thiết Nhan không đáp, đầu gật gật thay cho câu trả lời.
Vậy là Bội Châu Anh búng tay một cái, phục vụ liền nhanh chân đi đến theo nghĩa chờ cô nàng gọi món.


Bội Châu Anh trước giờ là người vô cùng hào phóng, cho nên nói đi cùng cô ấy không cần nghĩ đến chuyện tiền bạc.

Mua đồ chính là không cần nhìn giá chỉ có thể là Bội Châu Anh mà thôi.

Có một cô bạn thân giàu nức vách đổ tường như vậy quả thực là phước ba đời.
Đôi mắt hai mí của cô nàng được đánh màu tinh xảo, cộng thêm đường kẻ mắt nhếch ngược lên trông vô cùng sắc bén, đôi môi đỏ căng mọng chính là điểm nhấn, Bội Châu Anh mở miệng nói: "Cho tôi hai ly nước ép, một phần gà rán, và mười món ăn đầu tiên của menu."
Phục vụ phấn khích, hai mắt rực sáng: "Vâng, hai vị chờ một lát đồ ăn và nước sẽ được mang ra ngay."
Bội Châu Anh gật gù không nói gì, đối diện là vẻ mặt nhăn nhó của Lữ Thiết Nhan: "Cậu ăn nhiều vậy sao?"
"Tất nhiên rồi, lâu lắm mới rảnh rỗi về nước một lần mà, nhất định mình phải ăn thật là nhiều mới được.

Ăn xong chúng ta cùng đi mua sắm, rồi đi chơi, bla...!bla..."
Lữ Thiết Nhan nghe xong suýt chút nữa thì ngồi không vững, cô cứ tưởng là chỉ uống nước hàn thuyên thôi chứ.

Nào ngờ cô bạn này sớm đã tính toán từ trước.
Một người đang sống khép kín như cô, lại không có sở thích đi đâu cả.

Quanh năm vùi đầu vào công việc, có lần này trở về nước chỉ vì muốn trả thù mẹ con của Đào Yến Trúc.

Bất thình lình cô bạn quay về, lôi kéo cô ra bên ngoài ngao du.

Nghĩ đến thôi đã không còn chút sức lực nào.
"Yết Hỷ này?"

Mãi thấy bạn của mình không nói gì, cộng thêm vẻ mặt rầu rĩ kia đâm ra tò mò.
"Hửm?"
"Suốt mấy năm không liên lạc, lần này có dịp trở về mình rất muốn biết thời gian qua cậu đã có mối tính nào vắt vai chưa?"
Nhắc đến chuyện tình cảm lại khiến Lữ Thiết Nhan chán ngán hơn:
"Không giấu gì cậu, mình hiện còn độc thân."
Nghe xong Bội Châu Anh bất ngờ vỗ tay hoan hô, vẻ mặt tràn đầy hớn hở: "Vậy thì tốt quá rồi!"
"Tốt ư?" Lữ Thiết Nhan bất chợt nhíu mày, chưa hiểu lắm về ý này của Bội Châu Anh, nhanh miệng hỏi tiếp: "Cậu định tính kế gì đúng không?"
Bội Châu Anh cười tủm tỉm, xua tay liên tục, bác bỏ: "Cái gì mà tính kế chứ, khó nghe thật.

Thật ra bạn trai của mình có một người bạn thân rất đẹp trai, lại giàu có nữa.

Lại nói anh ta cũng giống cậu chưa có mảnh tình nào hết.

Tính đến nay chắc cũng ba mươi rồi đó."
Biết là Bội Châu Anh định làm mai người đàn ông đó cho mình, hiển nhiên Lữ Thiết Nhan không lấy làm cảm kích ý tốt của cô bạn thân này chút nào.

Ngược lại còn phản đối kịch liệt: "Mình xin từ chối nha, mình thích cuộc sống độc thân này không muốn vướng bận thêm bất kỳ điều gì khác."
"Ơ..." Bội Châu Anh cảm thấy hụt hẫng xen lẫn đau lòng.

Ý tốt muốn dành cho cô vậy mà cô nỡ lòng từ chối, thật là đau tim quá mà.
Dẹp đi điệu bộ thất thần của mình, Bội Châu Anh giống như chưa có giây phút nào buồn quá ba phút, mới đó mà lại tươi cười vô tư: "Không sao cả, khi nào cậu không muốn độc thân nữa cứ nói với mình.

Dịch vụ mai mối của Bội Châu Anh luôn hoạt động để giúp cậu."
Lữ Thiết Nhan biểu môi: "Có vẻ như cậu đang muốn nói mình không có nỗi một người thích đến việc nhờ cậu mai mối ấy nhỉ?"
"Không phải, không phải như vậy đâu." Bội Châu Anh bị bắt bài kinh động ngay.

Mặc nhiên vẫn chối cãi: "Thật ra mình thấy gia thế của người đó khá tốt, à không...!rất tốt mới đúng, nếu cậu thành công vào đó làm dâu hẳn là sung sướng cả đời đó nha."

"Tiếc thật, mình không thiếu tiền." Lữ Thiết Nhan thở hắt ra một cái, điệu bộ giống như Bội Châu Anh lúc đầu.
Cô bạn thân nào đó nghe thấy liền cứng họng, muốn làm mai tiếp cũng khó, bất đắc dĩ nói: "Tùy cậu vậy, đợi đến khi người ta có bạn gái rồi thì đừng hối hận nha."
"Tuyệt đối sẽ không!"
Đúng lúc hai người đang nói chuyện bất thình lình nghe thấy tiếng cãi nhau inh ỏi bên dưới.

Hai người không hẹn mà đưa mắt đồng loạt nhìn xuống dưới kia.
Có một gái đang đứng đưa lưng về phía của bọn họ, tay khoanh trước ngực, cơ miệng liên tục xỉa xói điều gì đó.

Bên cạnh cũng là một cô gái, không thua gì cô gái đang nói kia cả.

Vừa nhìn đã biết hai người này hẳn là bạn của nhau, và đi cùng nhau.
"Tôi không cần biết hôm nay là ai bao trọn cả, tôi dùng tiền mua một chỗ ngồi cũng không được là sao? Các người làm ăn khắm khá nên thấy tiền cũng phải chọn lựa sao?"
Cô gái kia tiếp tục dùng những lời lẽ vô cùng chua ngoa để miêu tả người làm của quán.
Người phục vụ nói thì cũng đã nói rồi, chỉ là cô gái này cứ cố chấp không nghe, luôn miệng dùng tiền để nó xử lý.

Nguyên tắc ở đây có để, người nào bao trọn quán cho dù bất kỳ khách hàng nào vào nếu không phải bạn của người kia trực tiếp không được vào.

Cho dù là khách quen đi chăng nữa cũng vậy mà thôi, nguyên tắc chính là nguyên tắc.

Vậy mà cô gái này không chút lịch sự cứ lấy tiền mua một chỗ ngồi cho bằng được thì thôi.
Bội Châu Anh không nhịn được cảnh tưởng chướng mắt kia, bảo cô ngồi yên ở đây còn mình thì giậm giật đi xuống dưới.
"Cô gì đó ơi."
Bội Châu Anh vô cùng lịch thiệp gọi cô gái trước mặt, tay khều nhẹ vào lưng của ả.
Rất nhanh ả ta lập tức quay lại, trên gương mặt vẫn còn giữ nguyên sự kiêu căng của mình, mặt nhăn mày nhó nhìn Bội Châu Anh, có chút khinh người nói: "Cô gọi tôi sao? Là phục vụ làm chỗ này luôn sao? Tôi không muốn đôi co với những kẻ thấp kém như các người, mau gọi quản lý ra đây cho tôi."
Phục vụ tỏ ra thất kinh trước lời nói của ả, chắc là ả không biết người trước mặt mình là ai cho nên mới xử sự vô cùng kênh kiệu, khinh người.
Chết rồi, lần này chết cô ta rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi