CHƯƠNG 102
Có điều, Phạm Phương Huệ không phải loại người chỉ biết khua môi múa mép như Tiêu Bích Huệ, cũng không nghĩ xem mắng mỏ như vậy, những đồng tiền kia có vào trong ví của bọn họ không?
Đương nhiên là không thể.
Theo tình hình hiện tại, cách tốt nhất là kịp thời ngăn chặn tổn thất, chỉ là Phạm Phương Huệ nghĩ mãi nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra cách gì hay, bèn nhìn về phía nam nhân nhà mình: “Đương gia, ông nói chuyện này nên làm thế nào?”
Trụ cột hiện tại của Lưu Gia chính là Lưu Đại Phú, chuyện này hỏi Lưu Đại Phú là đúng đắn.
Khi Lưu Trần Thị nghe thấy lời nói này của Phạm Phương Huệ, lập tức nhìn về phía Lưu Đại Phú: “Lão đại, chuyện này, con đưa ra giải pháp đi.”
Những người khác nghe thấy lời này, đều lần lượt nhìn về phía Lưu Đại Phú.
Không còn cách nào, hiện tại ở Lưu Gia, Lưu Đại Phú là trụ cột, Lưu Đại Quý của nhị phòng từ nhỏ đến lớn đều hành động theo sự chỉ đạo của Lưu Đại Phú, mà Lưu Đại Thọ của tứ phòng từ trước đến giờ cũng chỉ biết làm việc chứ không biết đề xuất ý kiến, về phần những người nhỏ bé kia, càng không có quyền để nói.
“Nếu nấm tán trắng và quả thông kia có thể bán kiếm tiền, người trong thôn cũng biết cả rồi, ngày mai mọi người nhất định đều phải lên núi để giành.”
Lưu Đại Phú trầm mặt phân tích: “Núi là của công, chúng ta không thể làm chủ được, thế nhưng nhà chúng ta nhiều người, sáng sớm ngày mai tất cả mọi người đều cùng nhau lên núi, chúng ta tự hái, sau đó tự mình đem đến thị trấn bán.”
Lưu Đại Phú nghĩ, người của Trương gia kia có thể nhờ Lưu Ly bán, vậy bọn họ đương nhiên cũng có thể bán ra được.
Nghe thấy lời của Lưu Đại Phú, những người khác không có bất kỳ ý kiến phản đối nào, bọn họ đều cảm thấy khả thi.
Nhưng lúc này, Lưu Đại Thọ hiền lành lại nói với vẻ yếu ớt: “Nhưng, nấm tán trắng kia có độc, nếu không ai muốn lấy thì làm thế nào?”
Lời nói này của Lưu Đại Thọ vừa dứt, ông ta liền nhận được ánh nhìn từ mọi phía.
Lưu Đại Thọ nhanh chóng im lặng, nhưng vẫn bị Lưu Trần Thị mắng một trận: “Sao ta lại có thứ con không có tiền đồ như ngươi chứ? Ngươi đang mong nhà chúng ta không kiếm được tiền sao?”
“Mẹ, ta không có ý đó…”
“Ngươi không có ý đó thì có ý gì? Thứ xúi quẩy, nói thôi mà không biết đường nói, đây là muốn khiến mẹ ngươi tức chết để ta xuống đất theo cha ngươi sớm hơn đúng không? Đứa bất hiếu như ngươi, sớm biết ngươi là thứ như vậy, lúc trước ta không nên sinh ra ngươi.”
Những lời này của Lưu Trần Thị cực kỳ khó nghe, nhưng Lưu Đại Thọ lại chỉ nghĩ rằng mình đã làm cho mẹ mình tức giận, liền hoảng hốt quỳ xuống.
“Mẹ, ta sai rồi, ta thực sự không có ý đó.” Lưu Đại Thọ nhận sai, vẻ mặt hoảng hốt.
Lưu Đại Thọ quỳ xuống, thân là thê tử, Vương Thị và con của bọn họ, Lưu Sự Vĩ và Lưu Phúc Vĩ cùng với Lưu Tiểu Cúc đương nhiên cũng không thể đứng, thế là cả nhà năm người đều khổ sở quỳ xuống.
Tuy nhiên, sở dĩ Lưu Trần Thị xem thường tứ phòng cũng là bởi vì xem thường bộ dạng xúi quẩy này của Lưu Đại Thọ, Lưu Đại Thọ càng nhận sai như vậy Lưu Trần Thị càng không muốn bỏ qua cho ông ta.
Hơn nữa, hiện tại Lưu Trần Thị đang tức giận, lúc này không thể làm gì Lưu Ly thì lấy người của tứ phòng ra xả giận cũng được.
Thế là, đêm đó cả gia đình của tứ phòng đều bị giày vò không ít, những người khác của Lưu Gia sớm đã nhìn quen rồi, chỉ coi như không nghe thấy gì.