CHƯƠNG 111
“Trưởng thôn, ngài xem, việc hôm nay không phải ý của chúng tôi, để Lưu Ly dạy chúng tôi nhận biết nấm tán trắng và thu hoạch hạt thông…” Vương Đại Lâm hậm hực mở miệng.
Những thôn dân khác cũng đồng tình, tất cả đều nhìn chằm chằm Trương Cao Ân, ai cũng không muốn mất đi cơ hội kiếm tiền.
Trương Cao Ân lại chỉ hừ lạnh một tiếng: “Việc này ta không làm chủ được, các người tự đi hỏi Lưu Ly đi.”
Lúc này mọi người đều nóng nảy, trước đó khi bức ép người ta sao lại không động não chứ?
Mọi người vừa nghe trưởng thôn nói như vậy thì lại nhìn chằm chằm Lưu Ly, lại vừa vặn đối diện với gương mặt lạnh lùng của Lưu Ly, không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi trong lòng, nên không ai dám mở miệng vào lúc này, trong nhất thời hiện trường trở nên giằng co.
Cuối cùng vẫn là da mặt của Vương Đại Lâm tương đối dày, gương mặt hơi hướng về phía trước nói: “Lưu Ly này, vừa rồi thật sự không phải, thím cũng là hồ đồ trong chốc lát, cháu đại nhân đại lượng nên cũng không cần so đo với thím chứ?”
Lời này của Vương Đại Lâm như một lời bắt nhịp, những người khác cũng không còn ngại ngùng nữa, sôi nổi xin lỗi Lưu Ly.
Thấy vậy, Lưu Ly mới mở miệng: “Dạy mọi người cách chọn nấm và lấy quả thông cũng không phải không được, nhưng ta có điều kiện.”
Dù sao đúng là cô cũng cần người hỗ trợ làm việc, bọn họ cũng đúng là bị người khác xúi giục, cho nên đúng là không thể không cho bọn họ cơ hội.
Nhưng cho cơ hội là một chuyện, cô cũng cần nói quy định mình đề ra.
Mọi người vừa nghe Lưu Ly nói, cũng chẳng bận tâm có điều kiện hay không, vẻ mặt tất cả mọi người đều rất phấn khích.
“Lưu Ly, cháu giúp chúng tôi kiếm tiền, có điều kiện cũng hợp lý, chúng tôi đều đồng ý.”
“Đừng vội đồng ý, trước hết nghe hết yêu cầu của ta đã.” Giọng nói của Lưu Ly vẫn lạnh lùng như vậy.
Mọi người nghe vậy đều vội ngậm miệng, chờ Lưu Ly lên tiếng.
“Mọi người đều biết, trong núi sâu có dã thú, trong rừng núi này cũng có không ít thứ nguy hiểm, nếu mọi người vì tiền tài mà chạy vào trong núi, vậy nếu có xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ không chịu trách nhiệm.”
Sở dĩ trước đó trưởng thôn không đồng ý đề nghị của cô là vì sợ mọi người vì kiếm tiền mà chạy vào trong núi sâu, nếu thật sự như vậy, thì chỉ có chuyện bỏ mạng.
Cô có thể không kiếm phần tiền kia, nhưng lại không thể vì tiền mà để người khác đi liều mạng.
Những điều này cô sẽ không nói, cô chỉ biết cảnh cáo những người này, nếu nổi lên lòng tham, vậy thì cô không chịu trách nhiệm.
Nếu không sau này ai cũng chạy vào trong núi sâu, vậy chẳng phải sẽ rất loạn sao?
“Chúng tôi giúp cô đi hái đồ nếu xảy ra chuyện cô không chịu trách nhiệm thì ai chịu chứ?” Ngay lúc này, một người mở miệng.
Lưu Ly nhìn lại, lại là quả phụ Lê.
Lúc này quả phụ Lý dùng vẻ mặt không có ý tốt nhìn cô.
Khóe môi Lưu Ly hơi cong lên, còn chưa mở miệng, Trương Cao Ân đã tức đến râu rung lên: “Giúp Lưu Ly hái đồ?Lê Bích Mai, nếu cô không muốn kiếm tiền, thì cô nhân lúc còn sớm về nhà đi, ở đây nói linh tinh làm gì, việc kiếm tiền này không cần đến cô đâu.”
Quả phụ Lê nghe vậy sắc mặt thay đổi, lại không đủ dũng khí quay người đi.
Con của bà ta hiện chỉ là một tú tài, còn cần thi khoa cử lập công danh, ruộng đất trong nhà cũng không nhiều lắm, lại vừa đền bù ba lượng bạc, đúng là lúc thiếu tiền.