XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

CHƯƠNG 146

“Nhị Lang ca, huynh khi nào đến nhà ta hỏi cưới?” Hạ Tiểu Thi gương mắt nhìn Trương Nhị Lang, vẻ mặt mong chờ.

Tuy nói thôn Đại Vĩ ở bên rìa, phong tục cũng thoáng hơn một chút, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy hỏi nam nhân khi nào tới nhà mình hỏi cưới thì không có.

Có thể nói, lời này của Hạ Tiểu Thi có chút làm bại hoại thuần phong mỹ tục.

Chỉ là các thôn dân khi kinh ngạc lại cùng lúc dùng ánh mắt xem kịch hay mà liếc nhìn Lưu Ly.

Lưu Ly: “…” Chuyện này có liên quan gì tới cô?

Tuy Lưu Ly thật sự không biết biểu cảm kỳ lạ của những thôn dân này có liên quan gì tới cô, nhưng cô biết sự việc khác thường ắt có quỷ, chuyện hôm nay e là thật sự có liên quan tới cô.

Có điều, tạm thời cô không biết liên quan gì, vậy thì yên lặng quan sát là được rồi.

Trương Nhị Lang bị câu hỏi đột ngột này của Hạ Tiểu Thi dọa đơ, nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn ra sự kinh sợ ở đáy mắt của hắn ta.

“Cô… ta…” Đây là chuyện gì vậy? Hắn ta cũng không thân quen với cô nương trước mắt này, tại sao phải đến nhà nàng ta hỏi cưới?

Trương Nhị Lang trước giờ chưa tưng gặp phải chuyện như này, căn bản không biết phải giải quyết như nào.

“Nhị Lang ca, lẽ nào huynh không muốn lấy ta sao?” Thấy Trương Nhị Lang không đáp lại, vẻ mặt của Hạ Tiểu Thi vặn vẹo trong nháy mắt, nhưng rất nhanh thì lại dáng vẻ đáng thương bị phụ lòng, nhìn thôi cũng có vài phần thương tiếc.

“Không muốn.” Trương Nhị Lang rất thật thà mở miệng, sau khi nói ra lời trong lòng, thật sự là thở phào.

Hắn ta và Hạ Tiểu Thi này chẳng qua chỉ chào hỏi vài lần mà thôi, thôn của mọi người cách nhau cũng không xa, cho nên chào hỏi, quen biết lẫn nhau cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng không thể gặp người ta vài lần thì muốn lấy người ta chứ?

Hắn ta không muốn giống đại ca, trước khi thành thân không có tìm hiểu kỹ, lấy nữ nhân giống như tẩu tử của hắn ta.

Hắn ta muốn lấy thê tử, vậy nhất định phải lấy một nữ nhân dịu dàng lương thiện, tâm ý tương thông mới được.

Trong lòng Trương Nhị Lang nghĩ rất hay, hoàn toàn không có phát hiện vẻ mặt của Hạ Tiểu Thi vừa rồi trông còn có chút dịu dàng đã hoàn toàn trở nên vặn vẹo.

Lưu Ly vốn còn đứng ở đó xem trò, dù sao chuyện này không liên quan tới cô, cô không xem kịch hình như cũng không thể làm gì cả.

Nhưng kịch hay thì xem, nhưng Hạ Tiểu Thi đó lại mang vẻ mặt tức giận, giận tới méo mó nhìn sang cô.

Lưu Ly: “…” Cô đã làm cái gì chứ?

“Tiện nhân, có phải là cô không?” Hạ Tiểu Thi bỗng nhiên lao về phía Lưu Ly: “Là cô câu dẫn Nhị Lang ca của ta có phải không?”

Ai cũng không ngờ, Hạ Tiểu Thi lại đột nhiên nổi điên, cho nên chỉ có thể giương mắt nhìn Hạ Tiểu Thi lao tới đánh Lưu Ly.

May mà năm đó khi Lưu Ly học cấp ba được ông nội đưa tới chỗ bạn cũ huấn luyện đặc biệt một năm, về sau cũng duy trì thói quen rèn luyện, cho dù bây giờ thay đổi cơ thể, nhưng một vài kỹ năng vẫn nhớ, vì vậy đối mặt với việc Hạ Tiểu Thi tự dưng phát điên, Lưu Ly vụt người tránh đi.

Chỉ là, bị mắng là tiện nhân, lại bị công kích, sắc mặt của Lưu Ly không tốt được thôi.

Thật là nằm không cũng trúng đạn, họa từ trên trời rơi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi