XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

CHƯƠNG 164

“Mẹ lừa người.” Yên Yên chỉ trích: “Mẹ vừa rồi còn nói Cố thúc thúc không phải là cha.”

Lúc này mắt của Yên Yên đỏ lên ầng ậng nước, trông vừa dễ thương vừa đáng thương, Lưu Ly nhìn đôi mắt này mà trái tim như muốn hòa tan, lời nói thật suýt nữa buột khỏi miệng.

Có điều Lưu Ly vẫn nhịn được.

“Mẹ vừa rồi chỉ là đang giận cha của con.” Lưu Ly giải thích.

Quả nhiên, một lời dối là phải dùng rất nhiều lời nói dối để duy trì.

“Mẹ và cha của con… trước đây tình cảm rất tốt, chỉ là sau khi mẹ mang thai hai con, cha của các con bỗng nhiên có việc rời đi, lần rời đi này là hơn 5 năm, cho nên mẹ giận cha nên mới nói người đó không phải cha của các con.” Lưu Ly cảm thấy lý do thuận miệng bịa ra này của cô khá hợp lý, cho nên biểu cảm cũng thoải mái hơn.

Mà Cố Tại Ngôn lúc này lại yên lặng nhìn Lưu Ly.

Cô ban đầu có tình cảm rất tốt với cha của bọn trẻ sao?

Không biết tại sao, khi nghe thấy Lưu Ly nói ra câu này, trong lòng hắn xuất hiện một loại cảm giác không thoải mái lắm.

Chỉ là loại cảm giác này quá xa lạ, xa lạ tới mức hắn cho dù đi nghiên cứu cũng không biết nguyên nhân.

Tuy nhiên, Bình Bình lại hỏi: “Vậy thúc ấy tại sao nói thúc ấy là… bạn của cha?”

Khi Bình Bình hỏi Lưu Ly, ánh mắt nhìn Cố Tại Ngôn rất không thân thiện.

Cố Tại Ngôn: “…” Hắn đâu biết mình tại sao trở thành bạn của cha bọn trẻ?

Cố Tại Ngôn cũng nhìn sang Lưu Ly, xem Lưu Ly bịa như nào.

Lưu Ly nghe vậy chợt sững người, có điều cũng rất nhanh thì nghĩ ra cách ứng đối: “Cái này mẹ đã nói rồi các con đừng giận, cha của con… mất trí nhớ rồi.”

Năm đó cô cũng từng đọc không ít tiểu thuyết ngôn tình, mất trí nhớ đương nhiên có thể linh hoạt sử dụng.

Tất cả nguyên nhân không thể giải thích, không tiện giải thích đều có thể cách mất trí nhớ để lấp li3m.

Quả nhiên, vừa nghe Cố Tại Ngôn mất trí nhớ, Bình Bình và Yên Yên không hỏi Lưu Ly nữa, mà nhìn sang Cố Tại Ngôn.

Trong phòng, lần nữa trở nên yên ắng.

Một lúc sau, Yên Yên nhìn Cố Tại Ngôn hỏi với vẻ đáng thương: “Cha… thật sự mất trí nhớ sao?”

Cố Tại Ngôn: “… Ừ.” Nữ nhân đó cũng bảo ‘hắn’ mất trí nhớ rồi, hắn còn có thể không mất trí nhớ sao?

Yên Yên: “Vậy cha, không nhớ ta và ca ca rồi sao?”

Cố Tại Ngôn: “…” Cho dù mất trí nhớ, dựa vào những gì Lưu Ly nói, khi cha của bọn trẻ rời đi bọn trẻ còn chưa chào đời, cho nên tỷ lệ lớn là không thể nhớ nhỉ?

Cố Tại Ngôn nghĩ vậy thì gật đầu.

Sau đó, thấy Cố Tại Ngôn gật đầu, Yên Yên vốn đôi mắt ngân ngấn nước, bỗng chốc nước mắt rơi xuống, tức tối trừng mắt với Cố Tại Ngôn: “Yên Yên ghét cha.”

Nói xong, Yên Yên khóc chạy ra ngoài.

Mà Bình Bình lạnh lùng liếc nhìn Cố Tại Ngôn, cũng đuổi theo ra ngoài.

Cố Tại Ngôn: “…”

Tự dưng bị Yên Yên nói ghét, có chút cảm giác buồn rầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi