CHƯƠNG 236
Quách Tế Chung cầm lệnh bài đó lên xem, ngay lập tức sửng sốt, vội vàng từ đằng sau chiếc bàn đi ra, cung kính chắp tay với Cố Tại Ngôn.
“Không biết Võ Dương tướng quân có gì dặn dò?”
Lệnh bài đó là vật sở hữu của Đặng Lâm An tướng trấn thủ biên giới phía Tây, Quách Tế Chung bèn coi Cố Tại Ngôn thành người do Đặng Lâm An đó phái tới.
“Tướng quân nghe nói dạo gần đây trong huyện Lâm An thường xuyên có vụ án người mất tích, đặc biệt lệnh ông đi điều tra chuyện này.” Cố Tại Ngôn trầm giọng nói.
Quách Tế Chung nghe thấy chuyện này, lập tức sững sờ.
Người mất tích, đây không phải là vụ án đơn giản gì cả.
Nhưng tại sao ông ta chưa từng nghe nói, Võ Dương tướng quân đã nhận được tin tức này?
Thần sắc của Quách Tế Chung nghiêm trọng, chắp tay vái chào: “Xin hãy hồi bẩm Võ Dương tướng quân, hạ quan nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này.”
Chỉ là sau khi Quách Tế Chung nói xong lời này, nhưng mãi không thấy hồi đáp.
Vừa ngẩng đầu lên, trong phòng sách trừ ông ta đâu còn ai khác?
Cho dù như vậy, Quách Tế Chung cũng không dám trì hoãn nữa, lập tức phái người đi điều tra vụ án người mất tích.
Rời khỏi phủ trạch của huyện lệnh, Cố Tại Ngôn không có nán lại ở trong huyện, mà cưỡi ngựa chạy tới thôn Đại Vĩ.
Xuôi theo manh mối của Trương lão gia, Cố Tại Ngôn quả nhiên đã tra được một ít manh mối.
Chỉ là manh mối vào lúc mấu chốt thì bị đứt, nhân thủ của hắn ở đây không nhiều, tạm thời không muốn bại lộ thân phận, vậy nên chỉ đành dùng danh hiệu của Đặng Lâm An đi tìm huyện lệnh.
Cho dù sắp xếp việc ổn thỏa rồi, nhưng hắn vừa nghĩ tới Lưu Ly vẫn đang đợi tin, bèn vội trở về nói tình hình cho cô.
Nếu là ngày trước, vì sợ một người lo lắng mà đi ngựa không ngừng để trở về, đối với Cố Tại Ngôn mà nói chuyện đó tuyệt đối là không thể.
Nhưng bây giờ Cố Tại Ngôn chỉ muốn để nữ nhân đó không lo lắng, cái khác căn bản không nghĩ nhiều.
Thậm chí hắn đã quên nghĩ, sau khi hắn nói tình hình cho cô, sẽ khiến cô càng lo lắng hơn.
Thôn Đại Vĩ—
Yên Yên được Lưu Ly ôm trong lòng đã thiếp đi vì mệt, trong đầu nhớ tới những hình ảnh Bình Bình và cô ở bên nhau.
Tuy chưa tới 5 tuổi, nhưng Bình Bình lại rất hiểu chuyện rất ít khi khiến người khác nhọc lòng, Yên Yên như vậy mới càng khiến người ta đau lòng.
Nhưng cô lại làm mất Bình Bình.
Thằng bé bây giờ đang ở đâu? Có an toàn không? Liệu có sợ hãi không?
Từng câu hỏi hiện lên trong đầu Lưu Ly, làm nghẹt trái tim của Lưu Ly khiến nó đau thắt lại, nước mắt cũng bất giác rơi xuống, thấm ướt gối.
Vào lúc này, ở cửa sổ truyền tới tiếng cạch cạch.
Lưu Ly ngẩng đầu nhìn, lại thấy một bóng người đang trèo cửa sổ vào, làm cho Lưu Ly ngỡ ngàng dừng khóc, vội vàng đứng dậy, thất thanh hỏi: “Ai?”