XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

CHƯƠNG 242

Cẩm Nương vốn tưởng là có khách tới, khi ngẩng đầu mới đầu cũng không nhận ra, sau khi biết là Lưu Ly bèn mang vẻ mặt khó tin.

Dù sao mới mấy ngày không gặp, Lưu Ly lại giống như biến thành người khác, vết sẹo trên mặt đã hoàn toàn không thấy nữa, làn da còn thuộc loại căng mẩn trắng trẻo, nói Lưu Ly vừa tới tuổi cập kê cũng có người tin, đâu có ngờ đây là bà mẹ hai con chứ?

Cẩm Nương cảm thấy, nếu không phải trước đó khi gặp Lưu Ly thì vết sẹo trên mặt cô đã nhạt đi rất nhiều, mang máng cũng nhìn ra Lưu Ly là một mỹ nhân, cộng thêm quần áo mà Lưu Ly mặc trước đó còn là quần áo trước kia nàng ta từng thấy, nàng ta chắc chắn khó thể liên kết với nhau.

Đối mặt với sự sững sờ của Cẩm Nương, Lưu Ly không hề cảm thấy kỳ lạ hơn nữa sớm đã nằm trong dự tính.

Trước đó cô là không muốn người khác nghi ngờ, vậy nên mới chỉ điều chế nước thuốc làm mờ sẹo bình thường, muốn từ từ làm mờ vết sẹo đi là được, dưới sự lặng lẽ thay đổi người khác cũng dễ tiếp nhận hơn.

Nhưng tối qua cô đã thay đổi chủ ý.

Đây không chỉ vì cô muốn đi theo con đường thần y, còn là để cứu Bình Bình.

Cho nên ngay trong đêm cô đã chế tạo ra cao mỡ trị sẹo, còn là phiên bản nâng cấp có thêm nước linh tuyền, hiện nay lúc này hiệu quả chắc đã rõ ràng hơn khi Yên Yên nhìn thấy lúc sáng, cho nên đối diện với sự sững sờ của Cẩm Nương, cô không hề cảm thấy lạ.

Sau khi biết là Lưu Ly, tuy Cẩm Nương nghi hoặc, nhưng lại không nhìn chăm chăm vấn đề nhan sắc của Lưu Ly, mà phấn khích nói cho Lưu Ly tình hình của tiệm quần áo trong mấy ngày này.

“Yên Yên, cô không biết đâu, từ sau ngày hôm đó thì có không ít tiểu cô nương tới hỏi quần áo, hiện nay đơn đặt hàng trong tiệm đã xếp tới mười lăm ngày sau rồi, tôi suy tính có nên mở rộng sản xuất không, cô tới vừa hay…”

Cẩm Nương không biết chuyện con trai của Lưu Ly mất tích, chỉ nghĩ tới việc kinh doanh mấy ngày nay thì mặt mày rạng rỡ.

Lưu Ly lại không có tâm tư nói những chuyện này, bèn nói: “Tạm thời không cần mở rộng sản xuất, nhưng tôi vẫn để lại hai bản vẽ ở trong tay của Hạnh Huệ, cô có thể dựa theo bản vẽ đó để cập nhật đồ mơi.”

Thấy Cẩm Nương như có nghi vấn, Lưu Ly vội nói ra mục đích tới của mình: “Cẩm Nương, hôm nay tôi tới tìm cô, là có chuyện muốn nhờ cô giúp.”

Cẩm Nương nghe thấy Lưu Ly có chuyện muốn mình giúp, hơn nữa vẻ mặt nghiêm túc, bỗng chốc quên mất chuyện kinh doanh.

“Cô nói, việc có thể giúp được, tôi nhất định giúp.”

Theo Cẩm Nương thấy, nếu không có Lưu Ly, tiệm quần áo của nàng ta không thể khởi tử hồi sinh, vậy nên đối với Lưu Ly, Cẩm Nương rất cảm kích.

Sau ba chén trà, một cô nương mặc chiếc váy hồng đeo mạng che mặt trên lưng đeo một tay nải đi ra từ phía sau tiệm quần áo.

Người này chính là Lưu Ly.

Bộ váy hồng phấn mà Lưu Ly mặc trên người lúc này là kiểu dáng khá bình thường, nhưng lại là loại thiếu nữ 14-15 tuổi hay mặc, dùng loại vải bình thường.

Mà lúc này bím tóc của Lưu Ly cũng đã được Cẩm Nương búi thành hình chữ thập đầy khéo léo, rất giống cách sửa soạn của một thiếu nữ, hơn nữa không có cảm giác không ăn nhập.

Sau khi đi ra khỏi tiệm quần áo, Lưu Ly bèn đi về phía một quán trọ của trấn Tây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi