CHƯƠNG 28
Sau khi rời khỏi Phúc Mãn Lâu, Lưu Ly trực tiếp đến cửa hàng gạo, một phát mua ba mươi cân gạo, hai mươi cân bột mì trắng.
Thời đại này dân chúng bình thường phần lớn ăn lương thực thô, Lưu Ly không quen ăn lương thực mà cám nhiều hơn gạo, thế nên cô mua hết lương thực mịn.
Lương thực thô chỉ cần năm văn một cân, mà gạo cần hai mươi văn một cân, bột mì mười tám văn một cân, những lương thực này tổng cộng tốn chín Tiền sáu mươi văn của Lưu Ly.
Sau đó Lưu Ly lại hỏi giá muối và nước tương, muối thô năm mươi văn một cân, nước tương thì một trăm văn một lọ, Lưu Ly lấy thêm một cân muối và một lọ nước tương nhỏ.
Sau khi mặc cả với tiểu nhị, Lưu Ly đưa một lạng một Tiền bạc.
Tiểu nhị cửa hàng thấy Lưu Ly vóc dáng nhỏ nhắn, thân hình gầy yếu lại mang theo hai đứa nhỏ, hơn năm mươi cân đồ đạc quả thật phải cố hết sức, thế là hắn ta đề xuất có thể hỗ trợ giao hàng.
Dù sao đầu năm nay khách hàng lớn như Lưu Ly thật sự không nhiều lắm, tiểu nhị của cửa hàng coi như kết thiện duyên.
Có người hỗ trợ đưa đồ, Lưu Ly đương nhiên cầu còn không được, sau khi quyết định một canh giờ sau sẽ khởi hành, Lưu Ly dẫn theo hai đứa nhỏ tiếp tục đi tiếp, chuẩn bị mua thêm thứ gì khác.
Chỉ là vừa mới rẽ qua một con phố, Lưu Ly đã trông thấy được một người không ngờ tới.
Cách đó không xa, một nữ nhân ăn mặc lộng lẫy, chị ta đang thân mật với một nam nhân trung niên ăn mặc phú quý đi về phía cô.
Mà người này, không phải là người chị họ tốt Lưu Tử Đào của cô sao?
Tuy rằng Lưu Tử Đào bị chồng bỏ, nhưng nhìn dáng vẻ hiện giờ của chị ta còn đẫy đà và trắng trẻo hơn chút so với trong trí nhớ của cô, hoàn toàn không giống bị bỏ rơi ở nhà mẹ đẻ.
Lưu Ly theo trực giác không muốn Lưu Tử Đào nhìn thấy mình, thế là cô dẫn theo hai đứa nhỏ trốn vào một con hẻm nhỏ bên cạnh quầy rau.
Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lưu Ly đang thò đầu ra ngoài, lại vừa vặn nhìn thấy Lưu Tử Đào nhìn về phương hướng này.
Lưu Ly đang muốn rụt đầu lại đã thấy tầm mắt Lưu Tử Đào cũng không phải dừng lại ở trên cô.
Lưu Ly rõ ràng nhìn thấy sự chán ghét trong mắt Lưu Tử Đào, trong miệng dường như còn nói một câu “xui xẻo”, kế đó chị ta quay lại, ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo người nam nhân trung niên kia.
“Đại Tráng, nếu không chúng ta quay về đi nhé?”
Lưu Ly dẫn theo hai đứa nhỏ đi ra, quán rau bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện.
“Mẹ, không sao đâu, chúng ta trước hết cứ bán hết này đã.
”
“Nhưng đã lâu thế rồi còn ai sẽ mua đồ ăn của chúng ta đây?”
Lưu Ly theo âm thanh nhìn lại, thấy trước quầy rau là hai mẹ con.
Người mẹ chắc tầm bốn mươi tuổi, tóc lại hơi bạc, cả người có vẻ tang thương, trên người tuy rằng mặc xiêm y chắp vá song rất tỉ mỉ, nhìn rất sạch sẽ, nhưng lúc này trong đôi mắt bà ta lại tràn đầy lo lắng.
Mà nam nhân bên cạnh tên là Đại Tráng kia, dáng vẻ hắn ta cao lớn, thoạt nhìn vô cùng thành thật, lúc này không biết vì sao mà mặt hắn lại có chút đỏ.
Hai cái rổ trước mặt bọn họ còn lại hơn phân nửa rổ rau, nhìn rất tươi, hơn nữa chủng loại đầy đủ.
Phía trên có tỏi, rau mùi, cần tây, bắp cải, cà tím, cà rốt và rau diếp, mỗi một loại đều không nhiều, cũng chỉ có vài bữa là có thể ăn xong, bởi vậy Lưu Ly dừng lại.