CHƯƠNG 305
“Vậy cháu ngoan, chúng ta khi nào đòi lại căn nhà đó?” Lưu lão thái mặt mày phấn khích, có vài phần nôn nóng.
Theo bà ta thấy, căn nhà đó từ lâu đã là vật trong túi bà ta.
“Bà nội đừng gấp, chúng ta đợi thêm vài ngày, đợi ngày tân gia của bọn họ, cháu tự có cách đòi lại căn nhà đó.” Lưu Kim Vĩ mang dáng vẻ nắm chắc trong tay.
Lưu lão thái nghe vậy, lại nghi hoặc: “Cháu ngoan, cháu nếu đã trở về rồi, sao không trực tiếp đòi căn nhà đó còn phải đợi mấy ngày?”
Bà ta luôn nghĩ, đợi cháu ngoan vừa trở về thì có thể trực tiếp dọn vào ở căn nhà đó.
Bây giờ phải đợi tới ngày tân gia, chẳng phải sẽ phải đợi mười ngày nửa tháng hay sao?
Còn về chuyện Lưu Kim Vĩ có thể đòi được căn nhà đó hay không, Lưu lão thái hoàn toàn không nghi ngờ.
Căn nhà khang trang đó không cho cháu ngoan của bà ta, lẽ nào thật sự cho tên nam nhân hoang đó sao?
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Thứ thuộc về Lưu gia, không có đạo lý để người khác có được.
“Bà nội, tuy căn nhà đó của cô ta đã xây xong, nhưng dụng cụ trong nhà vẫn chưa mua, nếu chúng ta bây giờ chuyển vào, đến lúc đó còn phải tự mình mua đồ dùng, như vậy phải tiêu một ít tiền.” Lưu Kim Vĩ giải thích.
Có thể bớt một khoản tiền, hắn đương nhiên không thể tiêu thêm.
Đợi ngày tân gia, đồ của nhà mới chuẩn bị đầy đủ hết, bọn họ chuyển vào mới là cơ hội tốt nhất.
Lưu lão thái vừa nghe, lập tức mặt mày vui mừng: “Vẫn là cháu ngoan của bà thông minh.”
Lưu lão thái vừa nhìn thấy Lưu Kim Vĩ, đó chính là sự tin tưởng không não, cho nên không động não nghĩ tới vấn đề khác.
Ngược lại Phạm Phương Huệ ở một bên nghe vậy thì hơi nhíu mày, mở miệng hỏi: “Kim Vĩ, con ranh kia hiện nay rất khôn ngoan, con phải làm gì để nó ngoan ngoãn giao ra căn nhà?”
“Mẹ, mẹ quên rồi, hộ tịch của Lưu Ly vẫn ở Lưu gia chúng ta.” Lưu Kim Vĩ trầm thấp mở miệng.
Tuy Lưu Ly và nam nhân kia có hôn thư, là phu thê chính thức, nhưng hộ tịch của Lưu Ly lại ở dưới tên của Lưu gia.
Nếu đã ở dưới tên của Lưu gia, vậy thì có thể chịu sự kìm chế của Lưu gia, hơn nữa quan hệ hôn nhân ở loại tình huống này cũng không có ích gì, cho nên căn nhà của Lưu Ly để cho bọn họ ở cũng là việc đương nhiên.
“Vẫn là cháu ngoan của bà thông minh.” Lưu lão thái nhớ tới mẹo trong đó thì khen Lưu Kim Vĩ.
Bà ta sao lại không nghĩ ra chứ?
Tuy hộ tịch của ả tiện nhân đó không ở lão Lưu gia, nhưng lại ở Lưu tông.
Chỉ cần bọn họ thao tác một chút, lấy lại hộ tịch của cô về lão Lưu gia, vậy thì đừng nói căn nhà, dù là đồ khác cũng là của lão Lưu gia bọn họ.
Phạm Phương Huệ nghe thấy lời của con trai nhà mình, đáy mắt lại có vài phần băn khoăn, như có lời muốn nói.
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện này hình như cũng không quan trọng, lời mà Phạm Phương Huệ muốn nói ra lập tức nuốt xuống.