XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

CHƯƠNG 326

Nhân viên tiệm được gọi là Tiểu Mãn nghe vậy, lập tức báo một lượt tên dược liệu mà Lưu Ly cần.

Chưởng quầy nghe những tên dược liệu không theo quy tắc nào cả cũng rất ngạc nhiên, không khỏi nhìn sang Lưu Ly.

Dù sao, tuy Nhân Thọ Đường bán thuốc, nhưng cũng phải chịu trách nhiệm đối với khách bốc thuốc, không thể tùy tiện bán đồ được?

Nếu không, thuốc đó bán ra không phải cứu người, ngược lại hại người thì sao.

Chỉ là khi ánh mắt của chưởng quầy nhìn sang Lưu Ly, chưởng quầy cảm thấy có hơi quen mắt, hình như đang gặp ở đâu đó.

“Cô…” Chưởng quầy rất không chắc chắn.

Cô nương xinh đẹp như này, nếu ông ta từng gặp nhất định sẽ có ấn tượng mới đúng.

Nhưng trong ký ức ông ta không nhớ từng gặp cô nương như này, nhưng cô nương xinh đẹp chưa từng gặp này, ông ta lại có loại quen thuộc khó nói.

Điều này khiến cho trên mặt ông ta xuất hiện vài phần băn khoăn.

“Một khoảng thời gian không gặp, chưởng quầy không nhận ra tôi rồi sao?” Lưu Ly mỉm cười.

Cô biết sự thay đổi trên mặt cô lớn cỡ nào, người của tiệm thuộc không nhận ra cô cũng là điều bình thường.

“Cô…” Chưởng quầy nghe thấy giọng nói này, cảm thấy quen thuộc, trầm ngâm một lát mới không chắc chắn mà mở miệng: “Cô là Lưu nương tử sao?”

“Á?” Tiểu Mãn mặt mày kinh ngạc, đánh giá trên dưới Lưu Ly.

Lưu nương tử, ở Nhân Thọ Đường là người được hoan nghênh.

Dù sao thủ đoạn mà Lưu nương tử lộ ra trước đó, mọi người vẫn có ấn tượng sâu sắc.

Huống chi về sau Lưu nương tử mỗi lần tới đây đều còn có thể trở thành khách quý của Tôn lão, ai không quen cô chứ?

Chỉ là xuất hiện với dáng vẻ này có hơi khác quá rồi.

Cố Tại Ngôn đang muốn mở miệng, lại vào lúc này, Tôn lão vội vàng từ trong chạy ra.

Nhìn thấy bộ dạng vội vàng này của Tôn lão, Lâm chưởng quầy cũng không có lòng quan tâm thân phận của Lưu Ly nữa, vội vàng đi tới đón.

“Tôn lão ông là muốn ra ngoài khám bệnh sao? Sao lại vội vàng như vậy?”

Khi Lâm chưởng quầy nói chuyện, còn liếc nhìn thằng nhóc đi theo đằng sau Tôn lão.

Vừa rồi là thằng nhóc này đi vào tìm Tôn lão.

Sắc mặt của Tôn lão trầm ngâm, mở miệng nói: “Là con gái của Nhiêu gia khó sinh, ta đi xem thử.”

Chỉ là lời nói như vậy, trong thần sắc của Tôn lão lại cực kỳ lo lắng.

Dù sao, nữ nhân bình thường khó sinh, một nam đại phu như ông ta tới, e cũng không làm được cái gì, nữ nhân có thể bước ra từ Quỷ Môn Quan hay không, vẫn phải xem bà đỡ.

Thở dài một câu, Tôn lão muốn đi ra khỏi tiệm thuốc.

Chỉ là khi đi qua Lưu Ly lại bỗng nhiên ngửi được một mùi thuốc thoang thoảng quen thuộc.

Là lão trung y khám bệnh nhiều năm, khứu giác của Tôn lão rất nhạy, cho dù vội vàng, Tôn lão vẫn dừng bước kinh ngạc nhìn sang Lưu Ly.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi