CHƯƠNG 366
Cháu trai bà ta lùi mãi, lùi tới mức không còn đường đi nữa rồi, con nhỏ chết tiệt này lại vẫn không biết tốt xấu.
Chỉ dựa vào cô cũng xứng cháu trai ngoan của bà ta bồi lễ tạ tội?
Nếu không phải cháu trai ngoan không lên tiếng, bà ta bây giờ muốn đuổi con nhỏ chết tiệt này ra ngoài.
Lưu Ly chỉ lạnh lùng nhìn Lưu Trần thị một cái: “Ồ, tôi chỉ muốn nói cho bà biết, phòng nhà tôi còn chưa tới lượt đám người ngoài các người ở đây hoa chân múa tay làm chủ.”
Từ trước đã biết người nhà tổ Lưu gia vô sỉ, chỉ là không nghĩ tới họ sẽ vô sỉ tới mức này.
Muốn mưu đồ nhà cô, còn đường hoàng phân chia, hơn nữa theo cách phân chia của họ, há chẳng phải quét ba mẹ con cô ra ngoài.
Lời này của Lưu Ly không chút lưu tình, chọc tức Lưu Trần thị ngã ngửa.
Muốn chỉ vào mũi Lưu Ly mắng, lại bị Lưu Kim Vĩ ngăn lại.
Lưu Kim Vĩ không nói gì, dẫn người Lưu gia đi về phía trước.
Người trong thôn thấy không còn náo nhiệt để xem, bèn tiếp tục ra ngoài đợi ăn thịt.
Lưu Ly nhìn căn phòng có chút hỗn loạn của Bình Bình, khẽ xoa đầu cậu: “Không sao, buổi tối mẹ đổi ga giường mới cho con.”
Con trai mình có chút bệnh sạch sẽ, cô vẫn là rõ ràng.
Bình Bình mở mở miệng, muốn nói không cần, nhưng nhìn dấu chân trên giường, hai chữ ‘không cần’ làm sao cũng không nói ra được.
Lời tới bên miệng, Bình Bình bèn đổi giọng: “Cảm ơn mẹ.”
Lưu Ly an ủi nhìn Bình Bình, lại vuốt ve đầu cậu: “Được rồi, hai con đợi trong phòng nhé, mẹ đến phòng bếp trước.”
Nồi cơm to để thím Trần và vài thím trong thôn bắt lửa hai nồi to trong sân, nhưng chính sảnh vẫn phải chiêu đãi đám người Cẩm Nương.
Thức ăn đãi họ vẫn phải đích thân cô ra tay, hôm nay chuyện phòng bếp cô chỉ bận mới phân nửa.
Chỉ là Lưu Ly vừa muốn đi, Bình Bình đã có chút lo lắng mở miệng: “Mẹ, họ sẽ cướp đi phòng của chúng ta sao?”
Cậu thật sự thích phòng này, không muốn nhường cho bất kỳ ai.
Lưu Ly nghe thấy mắt lướt qua lạnh lẽo, mở miệng chắc nịch: “Họ không có bản lĩnh đó.”
Bình Bình nhìn giọng điệu chắc chắn của mẹ mình, cuối cùng thở phào, toét miệng cười: “Mẹ mau đi làm đi, con và em gái sẽ trông phòng.”
Thời gian không còn sớm nữa, Lưu Ly cũng không ở nhà chính quá lâu, trực tiếp chui vào bếp bận rộn.
Người trong thôn vốn ngửi thấy mùi thịt trong sân thì đã vô cùng thòm thèm, nhưng đợi lúc hương thơm trong phòng bếp của Lưu Ly truyền ra, mọi người đều bị hấp dẫn.
“Đây là mùi gì? Sao thơm vậy.”
“Đúng vậy, thơm như vây, tôi trước nay chưa từng ngửi thấy, ăn vào nhất định cũng rất ngon.”
“Ai ya, tôi đói quá rồi, sớm biết thơm như vậy tôi đã nhịn bữa sáng.”
“Thôi bỏ đi, chúng ta ăn bên ngoài, bên trong không phải thứ chúng ta có thể ăn.”
Mọi người anh một câu tôi một câu, thảo luận vô cùng náo nhiệt.