XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

CHƯƠNG 382

Đương nhiên, khi hỏi Âu Dương Diệp còn đang nhét một miếng vào trong miệng của mình, mùi vị ăn vào trong miệng đó khiến trong mắt hắn lập tức hiện ra bốn chữ ‘cơ hội kinh doanh’.

Mà lúc này không chỉ có Âu Dương Diệp, dù là người khác cũng đều có vẻ sửng sốt, Nhiêu quản gia bèn mở miệng nói: “Không biết món ăn này Lưu nương tử tên là gì, có còn không? Tôi muốn mang về cho lão thái gia nếm thử.”

Lão thái gia nhà ông ta là người háu ăn, thích nhất ăn những món ăn vừa tươi mới vừa ngon kiểu như này.

“Ly, ta chỉ nghĩ cô vẽ giỏi, ngược lại không ngờ cô nấu ăn cũng rất giỏi.” Cẩm Nương cũng có vẻ bất ngờ.

Mùi vị hương sắc của cả bàn ăn này đều đủ cả, nàng ta nhìn cũng cảm thấy kỳ lạ, ăn vào thì chính là trải nghiệm trước nay chưa từng có.

Thật sự, ngon tới mức muốn nuốt cả lưỡi của mình luôn.

Trừ những món ăn không biết tên với vị cay tê khó nói kia, những miếng thịt cắt lát thoang thoảng hương trước mắt càng khiến nàng ta thích.

Phản ứng của mọi người nằm trong dự liệu của Lưu Ly, thấy có người hỏi, Lưu Ly trực tiếp giải thích: “Món ăn thơm ngon này tên là món kho, là món ăn mới tôi mới làm.”

Món kho, người từng ăn đồ ăn ngon ở hiện đại đều rất thích, huống chi là những người chưa từng tiếp xúc?

Sau đó Lưu Ly giới thiệu các món ăn khác, trừ mấy món chay trong danh sách, những món khác đều là món ăn có khẩu vị nặng.

Rõ ràng đã vào cuối thu, nhưng người của bàn chính lại ăn tới toát đầy mồ hôi, nhưng khách chủ đều vui.

Chỉ là đợi khi tan tiệc, Tôn lão và vợ chồng Ngô Văn Trác không có ở lại lâu đã rời đi luôn, ngược lại Âu Dương Diệp và Nhiêu quản gia đều ở lại.

Âu Dương Diệp ở lại nằm trong dự liệu của Lưu Ly, nhưng Nhiêu quản gia ở lại thì lại khiến Lưu Ly rất bất ngờ.

“Nhiêu quản gia còn có gì phân phó sao?”

“Phân phó thì không dám, chỉ là không biết Lưu nương tử có thể bán công thức cho ta không?” Nhiêu quản gia mặt mày khách sáo.

Nghe vậy, Lưu Ly kinh ngạc, mà Âu Dương Diệp lại khẩn trương.

Có thể không khẩn trương sao? Đây thứ mà ai cũng muốn.

Chuyện này không được!

Âu Dương Diệp vội vàng bước lên một bước, chỉ là đang muốn nói chuyện, Nhiêu quản gia lại mở miệng: “Thật sự không dám giấu, Lưu nương tử, lão gia tử của nhà tôi thích nhất ăn món ăn mới lạ, không biết Lưu nương tử có thể nén đau bán lại không?”

“Lưu nương tử yên tâm, giá cả dễ thương lượng.” Nhiêu quản gia bổ sung nói rõ.

Nói thật, Lưu Ly hôm nay ra mặt món kho, lại làm nhũng món Tứ Xuyên đó, là để bán một vụ hợp tác lớn với Âu Dương Diệp, hoàn toàn không ngờ Nhiêu quản gia cũng xen vào.

Có điều…

Dư quang ở khóe mắt của Lưu Ly nhìn thấy sự khẩn trương trong mắt Âu Dương Diệp, bèn vờ như không nhìn thấy mà mỉm cười nhìn Nhiêu quản gia: “Những món ăn này làm ra vốn là định muốn bán, nếu Nhiêu quản gia…”

“Phu nhân!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi