CHƯƠNG 408
Lưu Ly nhìn về phía Lưu Tiểu Cúc không nói gì, đợi Lưu Tiểu Cúc tự mình lên tiếng.
Lần này Lưu Tiểu Cúc không chần chừ nữa, giống như lấy đủ dũng khí, lên tiếng: “Tôi tới là để nói với Ly tỷ chuyện nấm ở Phương Hương Lâu là do Đại phòng làm lộ ra, lúc trước…. tôi nghe thấy.”
Lưu Ly nghe xong đứng ngẩn người một lát nhưng rồi cũng nghĩ thông.
Nếu là do người nhà Đại phòng làm thì chuyện này lại dễ giải thích.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì tới cô, dù sao nấm có ở rất nhiều nơi, kiểu gì cũng có người sẽ phát hiện ra, rất nhiều loại nấm có thể ăn được, điều duy nhất cô cần làm là nâng cao sản lượng nấm của mình.
Còn về Phương Hương Lâu, ai nói nơi đó không thể thành nơi tiêu thụ nấm chính của cô chứ?
Vậy nên tin tức này không có ảnh hưởng lắm gì tới cô.
Ngược lại, Lưu Tiểu Cúc đặc biệt tới nói cho cô điều này để làm gì chứ?
“Vì sao cô nói những điều này cho tôi biết?” Lưu Ly nhìn chằm chằm Lưu Tiểu Cúc, giống như muốn nhìn thấu nàng ta.
Lưu Tiểu Cúc bị Lưu Ly nhìn chằm chằm, tự nhiên cả người thấy không thoải mái, có cảm giác như bản thân đang bị người khác nhìn thấu.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lưu Tiểu Cúc lại tự an ủi mình là không có chuyện đó.
Chuyện xảy ra với nàng ta thật ngoài sức tưởng tượng, chỉ cần nàng ta cẩn thận một chút thì người khác nhất định sẽ không thể nào phát hiện ra.
Lưu Tiểu Cúc cố ghìm lại tâm tư đang xao động rồi chạy tới trước mặt Lưu Ly, quỳ sụp xuống.
“Ly tỷ…”
Lưu Ly nhìn thấy dáng vẻ đó của Lưu Tiểu Cúc, cô không khỏi chau mày.
Người cổ đại có thói quen động cái là quỳ, đúng là không hay chút nào.
Nhất là Lưu Tiểu Cúc này còn quỳ trước mặt cô, vừa quỳ vừa khóc lóc, dáng vẻ đáng thương này nhìn thế nào cũng có cảm giác như thể là bị cô bắt nạt?
“Tiểu Cúc, cô thế này là thế nào, sao lại quỳ xuống như vậy?”
Đúng lúc đó có người đi qua cửa, nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi nghi hoặc, thắc mắc.
Lưu Ly: “…” Cảm giác như cô đang bắt nạt người khác càng rõ ràng hơn.
Mặc dù người thím này không nặng lời trách mắng gì nhưng ánh mắt đó rõ ràng cho thấy là cô đang bắt nạt người khác. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
“Thím, không có gì, là tự tôi muốn quỳ thôi.” Lưu Tiểu Cúc vẫn khóc như cũ.
Rõ ràng là Lưu Tiểu Cúc càng giải thích thì người thím kia càng không tin, thậm chí ánh mắt nhìn Lưu Ly còn thấy vẻ không tán thành rõ rệt.
Nhìn thấy cảnh này, Lưu Ly không nói gì, cười như không cười nhìn về phía Lưu Tiểu Cúc.
Lưu Tiểu Cúc bị Lưu Ly nhìn cho phát hoảng, vội vàng nói: “Thím, là như thế này, chúng tôi bị bà nội tách ra mà không cho bất cứ thứ gì, hiện giờ trong nhà không còn gì ăn nữa, tôi muốn đến hỏi Ly tỷ xem có việc gì không cho tôi làm.”
Nói rồi, Lưu Tiểu Cúc nhìn Lưu Ly đầy khẩn cầu: “Ly tỷ, tôi cầu xin tỷ, việc gì tôi cũng có thể làm được.”
Người thím kia nghe vậy, xấu hổ vì hiểu lầm thái độ của Lưu Ly.