XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

CHƯƠNG 425

Lại nhìn Tiêu Chí Sanh, lúc ánh mắt của Lưu Ly rơi trên người người phụ nữ, vẻ mặt rõ ràng hiện lên sự hoảng loạn và chột dạ.

“Kẹo hồ lô cái gì, đi, trở về.”

Tiêu Chí Sanh bế đứa bé kia lên, sau đó đi nhanh về hướng hắn đi đến.

Tình hình bất thường như thế này khiến Lưu Ly cảm thấy vô cùng kỳ lạ, giống như có thứ gì đó lóe lên trong đầu cô, nhưng quá nhanh, cô không thể chụp được.

Nghĩ đến Tiêu Chí Sanh là một người không quan trọng, Lưu Ly cũng không tiếp tục suy nghĩ sâu sa nữa.

Hơn nữa, lúc này không xảy ra xung đột với Tiêu Chí Sanh, cô cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ, mẹ sao vậy? Có phải chú xấu xa lúc nãy va vào mẹ, khiến mẹ bị đau không?” Yên Yên khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng nhìn Lưu Ly.

Bình Bình cũng nhíu mày, trong mắt tràn đầy sự lo lắng.

“Không sao, chúng ta đi đến chỗ dì Cẩm Nương.” Lưu Ly lắc đầu, tiếp tục dẫn hai đứa bén đi về phía trước.

Cửa hàng của Cẩm Nương ở con phố khác, nhưng cách cũng không xa, Lưu Ly thấy thời gian không còn sớm nữa, nên mới đi đường tắt này, lại gặp phải Tiêu Chí Sanh.

Tiêu Chí Sanh cũng đi rồi, Lưu Ly cũng không đổi đường nữa, dẫn hai đứa bé tiếp tục đi về phía trước.

Không lâu sau, Lưu Ly đã đến con phố mà cửa tiệm Cẩm Nương đang mở, từ xa đã nhìn thấy cửa hàng đông nghịt người.

Từ sau khi có những thiết kế mới lạ, cửa hàng quần áo may sẵn của Cẩm Nương trở nên nổi tiếng hơn bao giờ hết.

Nhưng có nổi tiếng đến mức nào cũng chưa từng có kiểu tầng tầng lớp lớp như hôm nay.

Gần như không cần phải suy nghĩ, Lưu Ly đã xác định được trong cửa tiệm của Cẩm Nương chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Suy nghĩ như vậy, Lưu Ly nắm chặt tay hai đứa bé, đi nhanh hơn.

Lúc chen vào đống người, Lưu Ly cũng không nghe được tin tức gì hữu ích, chỉ biết hôm nay sai nha đến bắt người.

Còn về bắt ai, tại sao lại bắt người, mọi người cũng không biết.

Đợi đến khi Lưu Ly dắt hai đứa bé đến cửa của cửa tiệm quần áo bán sẵn, thấy trong cửa hàng vốn dĩ phải náo nhiệt lại không có ai.

Lưu Ly đi vào, quen đường quen nẻo đi về phía sân sau, lại thấy biểu cảm của hai vợ chồng Cẩm Nương và Ngô Văn Trác đều vô cùng nghiêm trọng, trong sân rất yên tĩnh.

“Xảy ra chuyện gì?” Lưu Ly lên tiếng phá vỡ sự yên lặng.

Cẩm Nương và Ngô Văn Trác nghe thấy âm thanh đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía Lưu Ly.

Chỉ là lúc hai người nhìn thấy Lưu Ly, trong mắt mang theo chút áy náy.

“Lưu Ly, thật sự xin lỗi.” Cẩm Nương tự trách cúi đầu xuống, Ngô Văn Trác cũng né tránh, không dám nhìn Lưu Ly.

Phản ứng như vậy, lại khiến trong lòng Lưu Ly cảm thấy lo lắng.

“Ta nghe nói có người bị bắt, là ai?”

Cẩm Nương và Ngô Văn Trác đều ở đây, ánh mắt hai người bọn họ nhìn mình đều mang theo sự áy náy, mà ở đây người có quan hệ với mình ngoài hai người bọn họ chỉ còn một người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi