XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

CHƯƠNG 428

“Tiểu nữ vẫn không hiểu, mong sai nha đại ca giải thích rõ ràng.” Lưu Ly nói, nhẹ nhàng rút ra khỏi bàn tay đang ôm lấy mình của hai đứa bé, từ trong tay áo lấy ra một miếng bạc vỡ đưa qua.

Sai nha kia cũng không từ chối, lập tức nhận lấy.

“Hai ngày trước trong cửa tiệm xuất hiện một chiếc vòng, chiếc vòng đó là của một cô nương ở tửu hồng lâu, quan huyện điều tra ra Trương Đỗ Quyên của thôn mấy người, Trương Đỗ Quyền kia khai chiếc vòng kia lấy ở nhà ngươi, quan huyện của chúng tôi mới sai sai nha đến hỏi Lưu nương tử cô.”

Sai nha vừa nói ra câu này, Lưu Ly nghĩ đến vẻ mặt hoảng loạn của Trương Đỗ Quyên lúc ở nhà cô ngày hôm đó.

Hóa ra, chiếc vòng kia lại bị Trương Đỗ Quyên trộm mất.

Cô chỉ nghĩ Trương Đỗ Quyên đào góc tường trước mặt cô, mà cũng không nghĩ nhiều.

Đối với Trương Đỗ Quyên kia, Lưu Ly từ không thích đã chuyển thành căm ghét.

“Cảm ơn sai nha đại ca đã giải thích, chỉ là trong nhà vẫn còn hai đứa trẻ, không biết có thể châm chước để tôi sắp xếp ổn thỏa không?” Sau khi hiểu ngọn ngành sự việc, Lưu Ly lập tức nói.

Chuyến này dù sao cô vẫn phải đi, bây giờ đi có lẽ còn có thể gặp được Hạnh Huệ.

Chỉ là nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Bình Bình và Yên Yên, trong lòng cô vô cùng khó chịu.

Sai nha nghe thấy lời này của Lưu Ly, đương nhiên sẽ không ngăn cản.

Lưu Ly dẫn hai đứa nhỏ và cả nhà họ Trương vào nhà, nhờ người nhà họ Trương chăm sóc giúp hai đứa nhỏ.

Cả quá trình, hai đứa nhỏ đều nắm chặt tay áo Lưu Ly, không nói gì, mà mấy người nhà họ Trương, khuôn mặt ai cũng tràn đầy sự lo lắng.

“Đó là …chiếc vòng và chiếc trâm kia lấy từ nhà họ Điệp?”

Đúng lúc này, Trương Đại Tú vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.

Thấy Lưu Ly gật đầu, vẻ mặt Trương Đại Tú trở nên nặng nề.

Lưu Ly thấy vậy an ủi: “Chú yên tâm đi, chuyện này liên quan đến cả cháu và Hạnh Huệ, bọn cháu sẽ không có chuyện gì đâu.”

Cuộc đối thoại này của hai người, Trương Nhị Lang có thể hiểu được, vẻ mặt đột nhiên trở nên kích động: “Là Điệp lão tam, ta đi tìm hắn.”

Nói xong, Trương Nhị Lang lao ra bên ngoài.

Trương Đại Lang ngăn lại, nhưng không ngăn được, ngược lại còn loạng choạng vì bị xô phải.

“Con đứng lại.” Trương Đại Tú trầm giọng nói.

Trương Nhị Lang dừng lại, nhưng không quay đầu lại: “Ba, chuyện do ai làm thì người đó phải chịu, dựa vào cái gì bắt người khác chịu tội?”

“Nếu như là hắn, vậy con đi làm gì? Tự tìm cái chết?” Khuôn mặt Trương Đại Tú nghiêm khắc, có chút uy nghiêm của một người chủ gia đình.

Lưu Ly thấy vậy cũng lên tiếng: “Những thứ này quan huyện sẽ tự định đoạt, nếu như huynh đi, sợ là sẽ đánh rắn động cỏ.”

Lời nói của Trương Đại Tú và Lưu Ly khiến Trương Nhị Lang bình tĩnh lại, nhưng khiến hắn ta tức giận, đấm vào bức tường bên cạnh.

Trong sân rất yên tĩnh, Lưu Ly im lặng dẫn hai đứa bé đi vào trong nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi