Chương 470
Đến khi Tại Lâm đuổi kịp Lưu Ly, thấy Lưu Ly đang gõ cửa, chỉ là một lúc lâu cũng không có bất kỳ lời đáp trả nào.
Tại Lâm thấy vậy, thả hai đứa nhỏ dứng xuống đất, sau đó thả người nhảy lên tường viện, biến mất trong tầm mắt ba mẹ con.
Không bao lâu, Tại Lâm liền đi ra, lắc đầu với Lưu Ly: “Không có ai.”
Lưu Ly vừa nghe không có ai, sắc mặt càng thêm khó coi.
Cửa hàng đóng cửa, vợ chồng Cẩm Nương cũng không có ở đây, nhất định là đã xảy ra chuyện.
Lưu Ly ép buộc bản thân tỉnh táo lại, cố gắng suy nghĩ ngoại trừ chỗ Cẩm Nương, thì mấy người Trương Hạnh Huệ còn có thể đi đâu.
Rất nhanh, Lưu Ly nghĩ tới một nơi.
“Đi ngõ Đồng Lăng!”
Ngõ Đồng Lăng có một tiểu viện, là nơi Trương Đại Tú thuê ở trấn trên, cũng là nơi mà hiện tại cô có thể nghĩ tới.
Khoảng một nén nhang sau, Lưu Ly đã đến ngõ Đồng Lăng.
Chỉ là còn chưa đi vào, đã nhìn thấy Âu Dương Diệp đi tới.
Không đợi Lưu Ly có phản ứng, Âu Dương Diệp rất nhanh sốt ruột nói: “Tình hình của Trương Hạnh Huệ không được tốt lắm, ngươi mau đi theo ta.”
Thì ra, lúc Lưu Ly rời khỏi Phúc Mãn Lâu, vừa lúc Âu Dương Diệp đi qua.
Sau khi biết được chân tướng sự tình, Âu Dương Diệp lập tức cho người đi tìm tin tức của Trương Hạnh Huệ.
Sau khi biết tình hình của Trương Hạnh Huệ, Âu Dương Diệp liền cho người đi tìm hành tung của Lưu Ly, lúc này mới có một màn Âu Dương Diệp gặp Lưu Ly ở ngõ Đồng Lăng.
Lưu Ly vừa nghe nói tình hình Trương Hạnh Huệ không tốt sắc mặt cũng có chút khó coi, không có trì hoãn nhiều, trực tiếp theo Âu Dương Diệp lên xe ngựa bên cạnh, hơn nữa dặn dò Tại Lâm đưa hai đứa nhỏ về trước.
Tại Lâm nhìn chủ mẫu nhà mình đi cùng Âu Dương Diệp đi rồi, cho dù muốn đuổi theo, nhưng có thể thấy được hai chủ tử nhỏ này ngoan ngoan đứng đó không có ý định muốn đuổi theo, cũng chỉ đành từ bỏ.
Lưu Ly rất nhanh đã được đưa tới Nhân Thọ Đường.
Lúc này Trương Hạnh Huệ đang nằm ở trên giường, bên ngoài bọc áo choàng rộng thùng thình của đàn ông, nhưng quần áo bên trong lại ướt đẫm, tóc ướt sũng càng hỗn độn dán ở trên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú kia tái nhợt không có một chút máu.
Hiển nhiên, Trương Hạnh Huệ vừa được cứu ra từ trong nước.
Lúc này Tôn lão cũng không ở trong Nhân Thọ đường, chỉ có Tiểu Mãn, chưởng quầy và một đại phu họ Ngô, chỉ là rõ ràng Ngô đại phu đối với tình hình của Trương Hạnh Huệ cũng bó tay.
Vợ chồng Trương gia và Ngô Văn Trác vây quanh bên cạnh thì trên mặt tràn đầy đau khổ.
Lưu Ly trong lòng lộp bộp một cái, không chút suy nghĩ, lập tức lớn tiếng quát: “Các ngươi đều tránh ra.”
Nghe được giọng nói của Lưu Ly, bất kể là người Trương gia hay là vợ chồng Ngô Văn Trác, hoặc là Ngô đại phu kia, tất cả đều theo bản năng tránh ra.
Lưu Ly cũng bất chấp không nhiều lời, tiến lên bắt đầu kiểm tra tình huống của Trương Hạnh Huệ.
Thấy còn thở, Lưu Ly cũng không thả lỏng một chút nào, không nói hai lời, lập tức nắm mũi Trương Hạnh Huệ, độ khí cho miệng Trương Hạnh Huệ, tiếp theo liền tiến hành ấn trái tim ngoài ngực Trương Hạnh Huệ. Sau khi ấn liên tiếp ba mươi lần, lại độ khí cho Trương Hạnh Huệ, tiếp theo lại là một vòng ấn.