XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

Chương 490

Nhưng điều Lưu Ly không ngờ được, cô mới vừa rời khỏi ngõ Đồng Lăng thì bị một nhóm người để ý.

Lưu Ly sau mấy lần cố thử cắt đuôi nhưng cuối cùng lại thất bại, Lưu Ly quyết định không tiếp tục tránh né nữa.

Vì vậy, sau khi lần nữa rẽ vào một con ngõ, Lưu Ly quay đầu lúc cái đuôi phía sau không phòng bị.

“Mấy vị đi theo tôi lâu như vậy, có chuyện gì?”

“Lưu nương tử đúng chứ? Chủ tử của chúng ta mời.”

Đi theo đằng sau Lưu Ly là 5 nam nhân cao to mặc áo xám bình thường, tuy ăn mặc không khác gì với người dân bình thường, nhưng từ thể hình và cơ thể của những người này thì chắc là người luyện võ.

“Chủ tử của các người là ai?”Tâm trạng của Lưu Ly nghiêm trọng, nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh mà hỏi.

Với võ công này của cô đừng nói là 5 người luyện võ, dù một người trong số bọn họ cô cũng không đánh lại.

Đương nhiên, nếu dùng độc bất thình lình thì lại khác.

“Chủ tử của bọn ta là ai, Lưu nương tử đi rồi sẽ biết, Lưu nương tử mời.”Nam nhân cầm đầu cười lạnh mở miệng, làm một động tác mời.

Nghe vậy, Lưu Ly động ý niệm, trong tay giấu trong tay áo nắm một túi thuốc độc.

Mấy người đó thấy Lưu Ly bất động, bèn có hai người đi tới chuẩn bị dùng sức cưỡng chế.

Lưu Ly siết chặt thuốc độc, nhưng cuối cùng vẫn buông tay ra, lại ném thuốc độc vào không gian.

Cô nghĩ, cô biết những người này là người của ai rồi.

Nếu đúng như những gì cô nghĩ, vậy thì đối phương nhất định sẽ còn nghĩ cách gặp cô.

Thay vì đề phòng, không bằng đi gặp mặt trực tiếp.

Nghĩ như vậy, Lưu Ly lạnh lùng liếc nhìn hai người muốn bắt cô: “Tôi tự đi.”

Hai người đó nhìn sang thủ lĩnh của bọn họ, thấy bọn họ gật đầu mới lùi sang một bên.

Rất nhanh, đúng như những gì Lưu Ly nghĩ, cô được dẫn đến một phòng bao ở trong cùng của Phương Hương Lâu.

Đẩy cửa đi vào thì thấy có một nam tử khoảng hơn 30 tuổi, thân hình gầy gò trên mặt không có tí thịt nhưng ánh mắt lại mang theo sự toan tính thông minh ngồi ở trong.

Giờ phút này, nam nhân, cũng chính là Hoa Vũ đang đánh giá Lưu Ly.

Đáy mắt có vài phần khinh thường, vài phần kinh diễm, còn có vài phần cao ngạo, cuối cùng biến hóa hết thành sự thông minh của thương nhân.

“Lưu nương tử?”Hoa Vũ nhếch môi, ý cười không chạm tới đáy mắt: “Cô ngồi.”

Trong phòng bao quả thật bày một cái bàn, nhưng chiếc ghế phối với cái bàn này quả thật không có, mà Hoa Vũ lúc này lại ngồi ở sát tường.

Chỗ cách Hoa Vũ một cái bàn trà còn có một cái ghế, nhưng rõ ràng, phải ngang hàng với Hoa Vũ mới có tư cách ngồi ở vị trí đó.

Hoa Vũ lúc này mời Lưu Ly ngồi, đương nhiên không phải khách sáo cũng sẽ không thật lòng mời Lưu Ly ngồi, mà là ra đòn phủ đầu một cách trần trụi.

Nếu đổi thành người bình thường, lúc này chắc chắn khách sáo nói một câu: “Không cần, tôi đứng là được.”

Tuy có lúc đứng cao càng có khí thế, nhưng ở đây lại không như vậy..

Nếu Hoa Vũ ngồi, Lưu Ly lúc này chọn đứng, vậy thì sẽ ở kèo dưới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi