XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

Chương 517

Lưu Ly không nói gì nữa, chỉ là trong ánh mắt ngạc nhiên của Phan Yến Oanh đi đến cửa lớn rộng mở của ẩm thực thành.

Cô không định làm việc thiện, tuy rằng cảm thấy Phan Yến Oanh cũng được, nhưng nhiều người xếp hàng như vậy, cô nhất định phải thông qua tiêu chuẩn để nhận người.

Hàng người có tổng cộng sáu mươi người, Lưu Ly từ bên trọng chọn ra năm người tinh thần sáng sủa, lại chọn năm cô gái dưới hai mươi lăm tuổi, lại chọn thêm năm phụ nữ có tuổi phụ việc ở nhà bếp, mà Phan Yến Oanh ở trong nhóm này.

Mãi cho đến lúc mình được cho ở lại, Phan Yến Oanh cũng vẫn chưa tỉnh lại, nàng ta không ngờ người tuyển chọn nhân công lại chính là Lưu Ly.

Bởi vì phải khai trương ngay, người mà cô tuyển rất vội vàng, nên thời gian rất gấp gáp, Lưu Ly rất nhanh đã sắp xếp dặn dò mười phục vụ việc phải làm lúc đó, cũng nói rõ nguyên tắc phục vụ là: Khách hàng là quan trọng nhất, phục vụ là số một.

Còn năm người phụ việc ở phòng bếp, Lưu Ly chỉ yêu cầu năm chữ: Chất lượng và vệ sinh.

Khi chọn bọn họ, đầu tiên Lưu Ly kiểm tra kỹ thuật thái rau và sự tỉ mỉ.

Phụ trách rửa rau thì cần phải cẩn thận, mà phụ trách thái rau, thái thịt hay chế biến thức ăn, đều phải có tiêu chuẩn nhất định, nên khi tuyển chọn Lưu Ly thẳng thắn chọn người có kỹ thuật thái rau tốt nhất.

Nói ra tiêu chuẩn và nguyên tắc của mình, Lưu Ly cho bọn họ hai ngày nay luyện tập nhiều hơn, cũng không yêu cầu gì thêm,

Đợi khi Lưu Ly ra khỏi ẩm thực thành, sắc trời đã không còn sớm, Lưu Ly mang theo hai đứa bé đến Phúc Mãn Lâu ăn một nồi cá hầm ớt, sau đó lại đi tìm phòng, đưa bà cụ Khương và Hỉ Bảo chuẩn bị quay lại trong thôn.

Chỉ là chưa đợi xe ngựa của Lưu Ly ra khỏi trấn, phía trước đã truyền đến một đợt xôn xao.

“Ta đánh chết ngươi cái đồ vô sỉ này…”

Vốn ba mẹ con còn đang ngồi trong xe ngựa nghe được giọng nói quen thuộc này, đều không khỏi ngồi thẳng lưng lại.

“Mẹ ơi, hình như là giọng của cậu Nhị Lang.” Yên Yên mở miệng.

Bình Bình còn vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài, nhìn thoáng qua chỗ đám người đang xôn xao, chắc chắn nói: “Mẹ, là cậu Nhị Lang, cậu ấy đang đánh người.”

“Tại Lâm, dừng xe.”

Lưu Ly trực tiếp bảo Tại Lâm đánh xe phía trước, Tại Lâm vừa nghe vậy lập tức cho ngựa dừng lại, sau đó đứng ở bên cạnh chờ.

Lưu Ly xuống xe, Bạch Nhạc đi theo phía sau.

“Ngươi để ý hai đứa.” Tại Lâm cũng muốn đuổi theo, Lưu Ly lại nhàn nhạt dặn dò.

Tại Lâm: “…” Hắn đã trở thành bảo mẫu chuyên nghiệp rồi sao?

Đợi Lưu Ly tới gần nơi ồn ào, lọt vào tầm mắt đã thấy, đó là Trương Nhị Lang bắt một thư sinh dáng vẻ văn nhã điên cuồng mà đánh, bên cạnh còn có một cô gái vẻ mặt hoảng sợ kêu lên ‘đừng đánh’.

Lưu Ly thấy Trương Nhị Lang cũng không sao cả, nên cũng không có ý tiến lên ngăn cản.

Nhưng đúng lúc này, không biết là ai hô lên một tiếng: “Quan sai tới rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi