XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?


CHƯƠNG 70
Trương Đại Lang vốn dĩ mệt mỏi cả ngày, thấy Điệp Trúc Lam chủ động, nghĩ hai người rất lâu không ân ái, bèn có động tác.

Sau một phen mây mưa, Đại Lang vẻ mặt mệt mỏi ôm Điệp Trúc Lam ở trong lòng, chút không vui trong lòng cũng biến mất.

Điệp Trúc Lam nằm ở trong lòng Đại Lang, vừa dùng tay vẽ vòng vòng ở trước ngực Đại Lang, vừa mở miệng: “Đại Lang, chàng nói xem Lưu Ly đối tốt với Nhị Lang như vậy, có việc tốt cũng cho Nhị Lang làm lại không cho chàng làm, có phải Lưu Ly nhìn trúng Nhị Lang, muốn Nhị Lang làm…”
“Nàng đừng nói linh tinh.

” Trương Đại Lang nhíu mày cắt ngang lời của Điệp Trúc Lam.

Hắn ta từ bé đã coi Lưu Ly là muội muội, chưa từng nghĩ tới phương diện này.

Điệp Trúc Lam lại không vui lòng, nàng ta vừa rồi ra sức như vậy, không phải là để im miệng.

Tuy mẹ chồng nói không liên quan tới Lưu Ly, nhưng nàng ta sẽ tin sao?
Đối xử với một người ngoài còn tốt hơn con dâu, nếu nói không có quỷ, đánh chết nàng ta nàng ta cũng không tin.


Hơn nữa, Lưu Ly kia hại nàng ta bị đánh, nàng ta tuyệt đối sẽ không để Lưu Ly được như ý.

Trong mắt Điệp Trúc Lam tràn ngập oán hận, căn bản không cảm thấy mình bị đánh là vì xem thường Trương Tiểu Muội là con gái.

Vốn dĩ thì con gái đều là nha đầu bán đi lấy tiền, trong miệng mẹ chồng nói đều quý giá, nhưng nếu thật sự quý giá, sao luôn đối xử với nàng ta không tốt?
“Đại Lang chàng đừng trách ta nói linh tinh, chàng hãy để ý đi, mẹ đối xử với Lưu Ly tốt như vậy, e rằng cũng là có ý để nàng ta làm con dâu của Trương gia.


Điệp Trúc Lam nói mang tính chất thăm dò, không nghe thấy Đại Lang đáp lại, cho rằng Đại Lang đây là đồng ý với lời nàng ta nói, bèn tiếp tục: “Đại Lang, Lưu Ly đó nhìn thoáng cái biết ngay không phải một người an phận, tâm cơ còn sâu, còn nuôi hai đứa con riêng, nếu thật sự vào Trương gia chúng ta…”
“Nàng im miệng cho ta.


Không nghe nổi nữa, Đại Lang không chịu đựng được, đẩy Điệp Trúc Lam ra.

Sự nóng bỏng của cuộc ân ái vừa rồi, hoàn toàn biến mất, lúc này trên trán của Đại Lang nổi gân xanh.

Điệp Trúc Lam bị Trương Đại Lang với tính cách luôn rất tốt đẩy ra, sắc mặt vô cùng khó coi: “Trương Đại Lang, chàng…”
Điệp Trúc Lam muốn nổi giận, Trương Đại Lang lại nói trước: “Điệp Trúc Lam, nàng còn dám nói một câu nữa, ngày mai nàng thu dọn đồ cút về Điệp gia cho ta.



Trương Đại Lang tính tình tốt, nhưng lại không phải một người không cáu giận.

Ngược lại, càng là người có tính tình tốt, khi nổi nóng càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Điệp Trúc Lam cảm nhận được sự giận dữ của Trương Đại Lang, bị dọa tắt tiếng, sợ mình lại mở miệng, ngày mai thật sự bị đuổi về nhà mẹ đẻ.

Chỉ là trong màn đêm, trong mắt Điệp Trúc Lam tràn ngập sự oán độc.


Chuyện của Trương gia, Lưu Ly không biết.

Lưu Ly đêm nay ngủ cũng không yên giấc.

Lúc đầu còn tốt, về sau Cố Tại Ngôn ở trên giường bỗng bắt đầu nói mê.

Lưu Ly dậy kiểm tra, phát hiện Cố Tại Ngôn phát sốt.

Vốn Lưu Ly rất có lòng tin vào linh tuyền, dù sao trước khi ngủ kiểm tra vết thương của Cố Tại Ngôn, vết thương đó cũng có dấu hiệu chuyển biến tốt.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi