Thôn dân của thôn Điệp gia thấy hành vi này của Thôi Thị, trong mắt mọi người không thích, nhưng suy cho cùng không phải là chuyện nhà mình, bọn họ chẳng qua chỉ là tới xem kịch nên không nói gì cả.
Ngược lại là Trương Đại Lang, thấy Thôi Thị giật cái túi trong tay, sau đó không vội ở trước mặt mọi người xé ra, vẻ mặt có hơi ngây dại.
Điệp Trúc Lam biết Trương Đại Lang đến đón nàng ta, trong lòng rất vui, nhưng lại càng lo lắng và chột dạ nhiều hơn.
“Á --- Đây là cái gì?”
Thôi Thị mở cái túi ra, bên trong chỉ có mấy bộ đồ cũ và một lá thư, sau đó nhíu mày, lạnh lùng nhìn Trương Đại Lang: “Trương Đại Lang ngươi có ý gì, cầm những thứ đồ rách nát này thì muốn mang con gái của ta đi, định cho ăn mày à?”
Nói xong, Thôi Thị dùng tay chọc chọc vào lồng ngực của Trương Đại Lang, gắt gỏng nói: “Trương Đại Lang, ta nói cho ngươi biết, ngươi không cầm mấy chục cân thịt và gạo tới thì đừng hòng mang con gái của ta đi.
”
Thái độ của Thôi Thị cực kỳ ngang ngược, hoàn toàn không để Trương Đại Lang vào mắt.
Loại thái độ này, đối với Trương Đại Lang mà nói rất thường xuyên, trước đây khi tới nhà mẹ vợ cũng sẽ trải qua chuyện tương tự.
Chỉ có điều Thôi Thị trước kia không có ngang ngược như này, mà Trương Đại Lang đối với Điệp Trúc Lam có tình cảm, cho nên đều nhịn.
Nhưng tất cả tình cảm đó, thậm chí không nỡ, tất cả đều tan biến khi hắn vào thôn.
Hắn biết, Điệp Trúc Lam không phải là người có tính cách tốt, nhưng không ngờ nàng ta sau khi làm ra chuyện đó trở về nhà mẹ, vậy mà còn vu khống người nhà của hắn.
Vốn còn muốn xem biểu hiện của Điệp Trúc Lam, nghe nàng ta giải thích, sau đó để nàng ta ở Điệp gia một khoảng thời gian, đợi mẹ của hắn hết giận, hắn sẽ xin mẹ khai ân.
Nhưng hiện nay, Trương Đại Lang lại cảm nhận được sự mệt mỏi trước nay chưa từng có.
“Không mang đi, vậy thì không mang đi.
” Trương Đại Lang nói rất hờ hững, xoay người muốn đi.
Thôi Thị nghe vậy, lập tức kéo Trương Đại Lang lại, vẻ mặt rất tức giận: “Ngươi là có ý gì?”
Vào lúc này, có người nhìn thấy ‘lá thư’ bị Thôi Thị ném xuống đất, sau đó sửng sốt thốt lên: “Thôi Thị, đó là hưu thư, con gái của bà là bị bỏ rồi.
”
Thôi Thị nghe vậy, thần sắc chợt cứng đờ, không dám tin mà nhìn sang hưu thư ở trên đất, mà Điệp Trúc Lam lúc này cũng phản ứng lại, cũng mang vẻ mặt khó tin.
Sau đó, Điệp Trúc Lam giống như phát điên mà xông tới, cấu xé Trương Đại Lang.
“Trương Đại Lang, chàng dựa vào đâu mà bỏ ta? Chàng là đồ không có lương tâm, ta vì Trương gia của chàng làm trâu làm ngựa nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, chàng dám bỏ ta, đồ khốn.
”
Điệp Trúc Lam gào lên, Trương Đại Lang đều lẳng lặng chịu đựng, không có phản kháng, cũng không có ý phản kháng, những điều này đều là hắn nợ nàng ta.
Mà Thôi Thị cũng phản ứng lại, nhặt hưu thư trên đất lên, tức giận xé tan: “Không có hưu thư, ta xem ngươi bỏ con gái của ta như nào, đồ vô lương tâm, Điệp gia của chúng ta với Trương gia của các ngươi không xong đâu.
”
Nói rồi, Thôi Thị gọi vào trong nhà: “Một hai đứa trốn ở trong nhà làm cái gì? Tam tỷ của mấy đứa bị ức hiếp còn không mau xử lý cái tên này?”
!
Sau khi Lưu Ly và Cẩm Nương thương lượng chuyện hợp tác xong thì bèn đề xuất một yêu cầu với Cẩm Nương, chính là bảo chỗ Cẩm Nương nhận Trương Hạnh Huệ vào làm.
Biết những bộ đồ này là do Trương Hạnh Huệ may, Cẩm Nương đương nhiên không có gì không bằng lòng, bèn trả cho Trương Hạnh Huệ một tháng hai lượng bạc tiền công, bao ăn bao ở, những cái khác có thể điều chỉnh nữa.
Bàn bạc xong những chuyện này, Lưu Ly không ở lại trấn nữa, bảo Trương Nhị Lang đánh xe bò rời khỏi trấn.
Chỉ là vừa ra khỏi trấn không bao lâu, phía trước bèn xuất hiện mấy tên lưu manh.
Mà người dẫn đầu, Lưu Ly rất quen thuộc, nghiễm nhiên là Tiêu Chí Sanh.
Lúc này, Tiêu Chí Sanh mặt mày u ám nhìn Lưu Ly.
Chính nữ nhân này khiến hắn mất đi bát cơm mà người người ngưỡng mộ.
“Tiêu lưu manh, ngươi muốn làm gì?” Trương Nhị Lang mặt mày phòng bị nhìn Tiêu Chí Sanh, siết chặt chiếc roi quất bò trong tay.
Người tới không có ý tốt, hắn không ngốc, đương nhiên nhìn ra được.
Tiêu lưu manh chỉ liếc nhìn Trương Nhị Lang đầy khinh thường, rồi chạm mắt với Lưu Ly: “Tiểu tiện nhân, có phải là người hại ta mất việc không?”
Tuy Tiêu lưu manh nghi ngờ, cũng gần như chắc chắn là Lưu Ly, nhưng vẫn muốn nghe Lưu Ly chính miệng thừa nhận.
Đương nhiên, cho dù không thừa nhận cũng không sao, Lưu Ly ngày hôm nay gặp phải hắn thì đã định sẵn sẽ xui xẻo rồi.
“Đúng thì như nào?” Lưu Ly rất bình tĩnh, ánh mắt lại thầm đánh giá người đằng sau Tiêu lưu manh, trong lòng cân nhắc nếu đánh, phần thắng phía cô sẽ có bao nhiêu.
Những tên vô lại mà Tiêu lưu manh dẫn tới, cộng cả Tiêu lưu manh tổng cộng 10 người, phía cô chỉ có hai người, Lưu Ly cảm thấy phần thắng thật sự quá nhỏ.
Tuy trong lòng cảm thấy hôm nay e là không thể gặp may được, nhưng trên mặt Lưu Ly lại không hề có chút hoảng loạn.
Tiêu lưu manh vừa nghe thấy câu hỏi ngược của Lưu Ly, đáy mắt hiện rõ ác ý: “Như thế nào, đương nhiên là cho ngươi sống không bằng chết.
”
Nói rồi, Tiêu lưu manh gọi mấy tên lưu manh ở đằng sau: “Các huynh đệ, nữ nhân này ngày hôm nay cho các ngươi hưởng dụng.
”
Những tên lưu manh đó nghe vậy, lại có người bất mãn: “Triệu huynh, ngươi như này không biết điều rồi, xấu như vậy chúng ta sao mà xuống tay được?”
“Rắm chó, mặt che đi không thể hưởng dụng được ư? Nếu không làm thì cút sớm đi.
” Tiêu lưu manh có chút mất kiên nhẫn.
Những người này nghe vậy, đương nhiên sẽ không nói không làm, dù sao sự việc không phải giống như những gì Tiêu lưu manh nói hay sao, che mặt đi thì không khác biệt.
Lời nói tục tĩu như này, Trương Nhị Lang nghe mà mặt mày tái xanh, đang muốn xuống xe liều mạng với những tên lưu manh đó, Lưu Ly lại vào lúc này kéo hắn lại.
“Phi xe, lao qua.
”
Tuy xe bò đi chậm, nhưng nếu bò thật sự chạy, vây lực đâm đó cũng không tồi, có thể thoát được những người này hay không thì xem hành động này.
Trương Nhị Lang nghe lời của Lưu Ly, cũng không phản bác, trực tiếp giơ cái roi quất mạnh vào mông con bò.
Nếu là bình thường, bò là bảo vật quý giá nhất của nhà nông, sao có thể có người thật sự quất mạnh tay chứ?
Nhưng Trương Nhị Lang lại biết, mình không nhẫn tâm, Ly tỷ sẽ gặp nguy hiểm, cho nên một roi này đánh xuống, ở mông con bò xuất hiện một vết đỏ.
Mà con bò cũng vì đau, lao nhanh về phía trước.
Đám người Tiêu lưu manh thấy xe bò muốn đâm vào bọn họ, tất cả đều kinh sợ mà tránh ra.
Tuy nhiên, khi xe bò muốn đi qua đi đám người Tiêu lưu manh, bỗng nhiên có người đưa tay kéo về phía xe bò, kéo Trương Nhị Lang đang đánh xe xuống xe bò.
Xe bò vẫn đang chạy, Lưu Ly ngồi ở sau xe bò, tay túm chặt thành xe của chiếc xe bò, mắt lại thấy Trương Nhị Lang ngã mạnh xuống đất, bị những tên lưu manh đó vây đánh.
10 người đánh một người, còn là đánh mạnh tay, nếu cô đi như vậy, Trương Nhị Lang sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.
Gần như không cần suy nghĩ, Lưu Ly lắc lư đứng dậy, sau đó giơ tay vươn người kéo dây thừng phía trước lại, dùng sức kéo.
Mũi bò bị đau, con bò dừng lại.
Lưu Ly nhanh chóng xuống khỏi xe bò, chạy về phía đám người Tiêu lưu manh!.