XUYÊN KHÔNG CHI ĐẶC CÔNG THIÊN KIM



Sau khi bị Tô Tử Mạch ném xuống sông thì nàng ta đã vội vàng về nhà để thay quần áo.

Nhưng vết thương trên mặt thì không thể khỏi nhanh như thế được.
Nửa bên mặt kia vẫn đang sưng vù lên, nhìn từ góc nghiêng thì có thể thấy được nàng ta đã bị đánh rụng mất mấy cái răng.
Thấy Tô Thải Vân tự mình xuất hiện ở đây thì mọi người ngậm miệng không nói thêm gì nữa.


Nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Tô Thải Vân lại giống như đang cười trên nỗi đau của người khác.
“Thải Vân! Có chuyện gì vậy? Làm sao cô lại để cho đứa vô dụng Tô Tử Mạch kia đánh ra nông nỗi này?”
Lúc này có một cô gái trẻ mặc trang phục màu trắng, khuôn mặt nghiêm nghị đi đến trước mặt Tô Thải Vân.

Tô Thải Vân thấy cô gái này đến thì bắt đầu kể khổ.
“Đại tỷ, tỷ nhất định phải báo thù cho ta.”
Thì ra cô gái này chính là Tô đại tiểu thư, Tô Vô Sương.

Nhìn thấy vẻ ngoài thê thảm của Tô Thải Vân, Tô Vô Sương lạnh lùng quát: “Hừ! Nhìn lại muội xem, còn ra thể thống gì nữa? Theo như ta thấy thì không phải là Tô Tử Mạch trở nên lợi hại mà là muội không chú ý luyện tập cho đàng hoàng.”
Nghe Tô Vô Sương nói vậy, những người xung quanh cũng rối rít hùa theo.
“Đại tỷ nói không sai, không phải Tô Tử Mạch trở nên lợi hại mà là Lục tiểu thư đây quá yếu ớt.”

“Rất có lý, ở trong mắt chúng ta, Tô Tử Mạch vẫn chỉ là một đứa vô dụng.”
Tô Thải Vân nghe thấy bọn họ nói như thế thì rất muốn phản bác lại, nhưng vẫn sụ mặt nói: “Các ngươi nói đúng, tóm lại là ta nhất định phải dạy dỗ Tô Tử Mạch một chút mới được.

Hôm nay nàng ta dám làm như thế với ta, nói không chừng sau này sẽ đến lượt các ngươi.”
Tô Thải Vân nói như thế làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi trong lòng, bình thường bọn họ cũng đã bắt nạt Tô Tử Mạch không ít lần.
Mặc dù bọn họ cũng không tin là đứa con gái vô dụng kia đã trở nên mạnh mẽ, nhưng bây giờ Tô Tử Mạch rất to gan, nàng ta dám đánh Tô Thải Vân thành như vậy, nên bọn họ cũng không chắc chắn người tiếp theo sẽ không phải là mình.
Nghĩ đến khả năng này, bọn họ nhanh chóng đưa ra những ý kiến, biện pháp để đối phó Tô Tử Mạch.
“Ta thấy hay là chúng ta trực tiếp hạ độc, như vậy là đơn giản nhất, đến cả Tô Tử Mạch có sức mạnh lớn hơn trước kia, thì làm sao nàng ta có thể tránh được độc dược?”
Vừa dứt lời, Tô Vô Sương lắc đầu nói: “Không được, Tô Tử Mạch vừa mới thông qua bài kiểm tra của điện Thần Dược, nếu hạ độc thì sợ rằng sẽ dễ dàng bị nàng ta phát hiện, một khi bị phát hiện, lần sau chúng ta muốn ra tay sẽ càng khó hơn.”
Mọi người nghe thấy thế cũng cảm thấy rất có lý, lúc này Thất tiểu thư Tô Thủy Kỳ cắn răng nói: “Nếu thế thì chúng ta cho nam nhân cưỡиɠ ɠiαи nàng ta, đến lúc đó chúng ta kéo theo người nhà họ Tô đến hiện trường bắt gian, để cho nàng ta sau này không thể ngẩng đầu làm người nữa!”
Nghe được lời đề nghị của Tô Thủy Kỳ, mọi người lại rối rít khen ngợi, nhưng Tô Vô Sương lại bác bỏ một lần nữa: “Chẳng lẽ các ngươi đều đã quên là trong bụng Tô Tử Mạch đã có một đứa con hoang hay sao? Bằng công phu bây giờ của nàng ta thì nam nhân cũng có làm được gì nàng ta đâu?”

“Ai! Cái gì cũng không được, thế đại tỷ thử nói xem còn có phương pháp nào hay không.”
Tô Thải Vân thấy Tô Vô Sương lại bác bỏ đề nghị của mọi người một lần nữa, thì không khỏi tỏ ra rất cuống cuồng.
Tô Vô Sương lạnh lùng nói: “Ta có một phương pháp có thể làm cho Tô Tử Mạch thân bại danh liệt.

Không phải là nàng một mực không chịu nói ra cha của đứa bé trong bụng kia là ai sao? Chúng ta sẽ sắp xếp cho một tên nam nhân bẩn thỉu hèn mọn làm gian phu của nàng ta, đến lúc đó để xem nàng ta còn có thể nói gì.”
“Hay lắm! Đại tỷ đúng là đại tỷ, chiêu này thật là cao tay!”
“Hừ! Lần này chắc chắn Tô Tử Mạch sẽ không thể nào cãi lại được, nói không chừng chúng ta còn có thể đuổi nàng ta ra khỏi nhà họ Tô một cách danh chính ngôn thuận!”
Mọi người nhất trí với đề nghị của Tô Vô Sương, sau đó có người dựa theo kế hoạch của Tô Vô Sương để sắp xếp tất cả mọi chuyện..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi