XUYÊN KHÔNG CHI ĐẶC CÔNG THIÊN KIM



Lời của Tô Khang Thành cũng thật khéo léo, đổi lại là Bạch Lạc, chắc hắn ta đã bỏ cuộc chịu thua trước mấy lời nói vô căn cứ của đám tiểu bối kia rồi.

Nếu đúng là Bạch Lạc muốn hùa theo người khác làm điều xấu, vậy thì khác nào khẳng định những lời nói kia là thật?
Đương nhiên Bạch Lạc hiểu được ý tứ của Tô Khang Thành, nhưng mà con người hắn ta vốn ngang tàn bướng bỉnh, sao có thể vì chuyện này mà nhẫn nhịn lùi bước?
Lúc hắn ta định mở miệng nói thì Tô Tử Mạch đã cướp lời trước: “Ta sẽ ghi nhớ trong lòng ý tốt của Bạch công tử, nhưng mà vẫn mong công tử đừng xen vào chuyện này nữa!”

Bạch Lạc nghe thấy thế thì nôn nóng: “Nhưng như vậy nàng sẽ bị đuổi khỏi Tô gia mất!”
“Hừ! Chẳng qua chỉ là một Tô gia mà thôi, thực sự sẽ khiến bổn tiểu thư ta đây tiếc nuối vậy sao?”
Lúc này dường như trong lòng Tô Tử Mạch có một cơn giận không rõ lý do, vốn dĩ nàng cũng chẳng quyến luyến thứ gì ở Tô gia, nếu như nàng có phải rời khỏi nơi đó thật thì cũng coi như được giải thoát.

“Không được! Tô Tử Mạch không thể rời khỏi Tô gia!”
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên, một nam nhân râu ria xồm xoàm, dáng vẻ tiều tuỵ đi tới.

Tô Tử Mạch nhìn thấy nam nhân này thì ánh mắt lập tức ngời sáng, đây chính là Tam thúc của nàng, Tô Khang Minh.

Trong Tô gia, lão Đại là Tô Khang Thành, lão Nhị là phụ thân của Tô Tử Mạch, còn Tô Khang Minh là lão Tam, cũng chính là Tam thúc của Tô Tử Mạch.

Kể từ khi cha mẹ Tô Tử Mạch đều chết ở chiến trường, Tô gia chính là do một tay Tô Khang Thành tiếp quản.


Mặc dù Tô Khang Minh là lão Tam của Tô gia, nhưng tính tình không màng danh lợi, không ham tranh giành, thú vui hằng ngày của ông ấy là uống rượu, bày trò vui.

Có lẽ trong Tô gia, chỉ có Tô Khang Minh mới là người thật lòng yêu thương và bảo vệ Tô Tử Mạch nhất.

“Đại ca, Bạch công tử là người ngoài, không tiện quản chuyện của Tô gia, nhưng ta là người của Tô gia, chuyện của Tử Mạch ta có quyền lên tiếng chứ?”
Tô Khang Thành nghe thấy vậy, liếc mắt nhìn Tô Khang Minh rồi nói: “Tam đệ, không phải đệ uống rượu vào rồi đột nhiên muốn quản chuyện này đó chứ? Lúc Tô Tử Mạch tɦôиɠ ɖâʍ với dã nam nhân bên ngoài, sao không thấy đệ đứng ra lên tiếng?”
Tô Khang Minh nghe xong thì cảm thấy hổ thẹn, bình thường ông ấy thiếu sự quan tâm tới Tô Tử Mạch, nhưng chính vì như thế mà bây giờ ông ấy không muốn đã mắc thêm sai lầm nữa, nói gì bây giờ cũng đều vì muốn giúp Tô Tử Mạch.

“Đại ca, dù sao Tô Tử Mạch cũng là người của Tô gia, chẳng lẽ huynh không nể mặt Nhị ca, cứ thế đuổi Tử Mạch ra khỏi Tô gia sao?”
Cũng may Tô Khang Minh không nhắc tới phụ thân của Tô Tử Mạch, chỉ cần nhắc đến người đó, sắc mặt của Tô Khang Thành lập tức sẽ rất khó coi.


“Hỗn xược! Nếu như Nhị đệ còn sống chứng kiến Tô Tử Mạch làm bại hoại thanh danh của Tô gia chúng ta như vậy, e rằng chẳng cần ta lên tiếng, đệ ấy cũng sẽ lập tức đuổi Tô Tử Mạch ra khỏi Tô gia!”
Tô Khang Minh đang định nói gì đó thì Tô Khang Thành đã xanh mặt lên tiếng: “Tam đệ! Nếu như đệ đã lo lắng cho Tô Tử Mạch đến thế, ta nghĩ đệ nên cùng nó rời khỏi Tô gia, thanh danh của Tô gia không thể để các ngươi huỷ hoại!”
Hiện giờ rõ ràng Tô Khang Thành đang lợi dụng thanh danh của Tô gia để ép buộc bọn họ, chỉ với một lý do như vậy đã đường đường chính chính khiến cho mọi lý lẽ của Tô Khang Minh trở nên vô dụng, thậm chí ông ấy còn bị liên lụy theo Tô Tử Mạch mà bị đuổi khỏi Tô gia.

Nam nhân bỉ ổi bên cạnh thấy vậy thì càng thêm tự đắc, lớn tiếng ăn vạ: “Nương tử! Xem ra Tô gia các người không cần gặp ta nữa, cứ để ta chết đi cho xong!”
Đương nhiên nam nhân bỉ ổi đó đâu dại gì muốn tìm đường chết, chẳng qua là hắn mượn cớ để làm to chuyện này, khiến Tô Tử Mạch không có cơ hội trở mình mà thôi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi