XUYÊN KHÔNG CHI ĐẶC CÔNG THIÊN KIM



Tô Tử Mạch xua tay nói: “Được, vậy đúng lúc ta cũng khỏi cần phải đặc biệt đến tạm biệt ngài.


Dạ Ly Thần nghe Tô Tử Mạch nói vậy cũng chỉ có thể gật đầu, tự mình tiễn Tô Tử Mạch tới tận cửa.

“Bây giờ nàng đã được thăng cấp linh sư, vô ngân quyết bản tôn cũng đều đã dạy cho nàng, chỉ cần nàng theo đó mà tu luyện thì trong tương lai việc tu vi thăng cấp nhất định không hề chậm trễ.


Nhìn thấy Tô Tử Mạch sắp rời đi, Dạ Ly Thần bắt đầu không ngừng căn dặn Tô Tử Mạch.

Đối mặt với những lời dài dòng của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch có chút mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, được rồi, ta biết rồi.


Dạ Ly Thần nghe vậy thì không khỏi sững sờ, ngay cả bản thân hắn cũng không hề nhận ra rằng dường như những lời nói vừa rồi thực sự có hơi quá đáng.


Ngay khi Tô Tử Mạch xoay người rời đi, không ngờ Dạ Ly Thần vẫn không thể kìm lại mà nói: “Ngày thường nhớ chú ý đến cơ thể nhiều hơn, ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ, cho dù nàng không quan tâm bản thân mình thì cũng hãy nghĩ đến đứa trẻ trong bụng nàng.


Tô Tử Mạch nghe vậy thì không nhịn được mà lảo đảo một cái, suýt chút nữa là ngã ào xuống đất.

Dạ Ly Thần này nói cái khác không sao, tại sao còn kéo thêm cả đứa trẻ trong bụng nàng nữa.

Nếu như để người không biết rõ chuyện này mà nghe được, có lẽ sẽ cho rằng Dạ Ly Thần là phụ thân của đứa trẻ trong bụng nàng.

Sau khi rời khỏi phủ đệ của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cái người cực kỳ phiền phức Dạ Ly Thần kia.

Tô Tử Mạch ưỡn thẳng ngực và đi về phía điện Thần Dược, giờ đã đến lúc nàng cần phải để cho những người trong điện Thần Dược mở rộng tầm mắt mà nhìn nhận nàng lại một lần nữa.

Tuy nhiên Tô Tử Mạch không hề biết rằng, lúc đó những đệ tử kia ở trong điện Thần Dược cũng đang bàn bạc cách để đối phó với Tô Tử Mạch.

“Hừ hừ, các người nói xem Tô Tử Mạch kia mưu tính cái gì mà vượt cấp luyện dược, căn bản chỉ là một trò đùa, ta thấy là nàng ta cố ý thiết kế đó.


“Không sai, hơn nữa dường như Tô Tử Mạch đó chỉ có linh giả tu vi thôi, cho dù nàng ta có thể vượt cấp luyện dược thì tối đa cũng chỉ có thể luyện chế được đan dược trung cấp mà thôi, nếu như nàng ta không thể thăng cấp tu vi của mình trong kiếp này, lẽ nào các người còn muốn xem cái người chỉ có thể luyện chế đan dược trung cấp như bảo vật sao?”
Lúc này các đệ tử của điện Thần Dược đều đã có mặt đông đủ, nghe hai nữ nhân ở bên trong nói không ngừng nghỉ.

Hai nữ nhân này nhìn qua thì chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, một người mặc váy dài màu đen, một người mặc váy dài màu trắng, đứng cạnh nhau ngược lại tạo thành sự tương phản rõ nét.

Chỉ có điều mặc dù tướng mạo của hai người họ đẹp đẽ, hào nhoáng, nhưng giữa lông mày lại mang đến cho người ta cảm giác hà khắc.

Cuộc bàn luận vừa rồi của hai người họ đều là công kích và đả kích Tô Tử Mạch.

Suy cho cùng thì danh tiếng trước đây của Tô Tử Mạch ở điện Thần Dược quá vang dội, khó tránh khỏi việc gây ra sự ghen tị và bất mãn của một số người khác.

Đặc biệt là thân phận lai lịch của hai nữ nhân này đều không giống nhau, người mặc váy dài màu đen là đại tiểu thư của Liễu gia, Liễu Như Băng, còn người mặc váy dài màu trắng là đại tiểu thư của Hoa gia, Hoa Oánh Oánh.


Liễu gia và Hoa gia đều là những gia tộc lớn ở trong thành, so với Tô gia nơi Tô Tử Mạch đang ở thì còn cao hơn không biết bao nhiêu.

Trước kia khi Tô Tử Mạch ở điện Thần Dược khoe mẽ, tình cờ lúc đó hai người bọn họ cũng ở bên ngoài tu luyện, sau khi trở về lại được nghe thêm về vài câu chuyện của Tô Tử Mạch tự nhiên không thể tránh khỏi bất mãn hơn.

Chỉ khi hai người họ đứng lên nói về nàng, không biết là ai đột ngột nói to: “Tô Tử Mạch đã quay trở lại!”
Liễu Như Băng và Hoa Oánh Oánh nhanh chóng quay đầu nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn thấy Tô Tử Mạch một cái thì trong mắt của hai người họ đều hiện lên một tia ghen tị.

“Hừ, ngươi là Tô Tử Mạch có phải không?”
Liễu Như Băng dẫn đầu bước tới hỏi dò Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch liếc về phía Liễu Như Băng một cái.

Tô Tử Mạch vừa mới quay về nên không hề biết Liễu Như Băng và Hoa Oánh Oánh, nhưng từ ánh mắt và biểu cảm của hai người họ khi nhìn nàng, Tô Tử Mạch đã có thể cảm nhận được sự thù địch của bọn họ đối với nàng.

Từ trước đến nay Tô Tử Mạch là người bánh đúc đưa đi, bánh chì đưa lại, nếu hai người này đã có thái độ thù địch với nàng như vậy thì Tô Tử Mạch cũng không tội gì phải đối xử tốt với bọn họ.

Tô Tử Mạch căn bản là lười nhìn Liễu Như Băng dù chỉ một ánh mắt, trực tiếp phớt lờ nàng ta.

“Này, ngươi bị điếc sao? Bổn tiểu thư đang nói chuyện với ngươi mà ngươi không nghe thấy sao?”
Thấy Tô Tử Mạch phớt lờ mình, Liễu Như Băng không nhịn được mà thở gấp trực tiếp vươn tay cản Tô Tử Mạch lại.

Lúc này Tô Tử Mạch mới nhìn Liễu Như Băng một cái, lạnh như băng nói: “Vị tiểu thư này, ở đây là điện Thần Dược, ngươi từ đâu đến mà dám đứng đây cản đường ta, còn không mau tránh ra.


Liễu Như Băng nghe Tô Tử Mạch nói vậy thì toàn thân ngay lập tức run lên vì tức giận, kể từ khi nàng ta bước vào điện Thần Dược đến nay, chưa bao giờ phải chịu sự giận dữ như thế này.

Bản thân nàng ta đường đường là một thiếu nữ xuất chúng hơn người, khi còn trẻ tuổi đã là luyện dược sư trung cấp rồi, vậy mà bây giờ Tô Tử Mạch lại dám đuổi nàng ta đi, quả thật là không biết sống chết.

Hoa Oánh Oánh cũng ở bên cạnh nói thêm vào: “Tô Tử Mạch, ngươi đúng là không biết lớn nhỏ, bọn ta đều là sư tỷ của ngươi, ngươi vậy mà lại thiếu tôn trọng bọn ta như thế, ngươi như thế này là làm trái với môn quy, nhất định phải đuổi ra khỏi điện Thần Dược.


Lúc này Tô Tử Mạch giả vờ làm ra vẻ sợ hãi nói: “Tại sao lại muốn đuổi ta ra khỏi điện Thần Dược, ta rất sợ đó, còn có cái người này vừa nãy rõ ràng tự xưng là bổn tiểu thư, nếu đã là đệ tử của điện Thần Dược mà vẫn còn bày ra cái dáng vẻ tiểu thư như vậy, vậy không phải người bị đuổi ra khỏi cửa đầu tiên là nàng ta hay sao?”
Tô Tử Mạch vừa nói vừa chỉ tay về phía Liễu Như Băng, Liễu Như Băng thấy vậy thì không khỏi lộ ra vẻ mặt lo lắng.


Từ nhỏ đến lớn nàng ta đã quen với thân phận đại tiểu thư, bình thường ở điện Thần Dược cũng luôn tự xưng bổn tiểu thư này nọ, nhưng từ trước đến giờ không hề có bất kỳ một người nào trong điện Thần Dược có ý kiến với nàng ta.

Thế nhưng bây giờ Tô Tử Mạch lại cố ý nắng thóp điểm này mà làm lớn chuyện.

Ẩn ý, nếu như điều này đúng sự thật thì nàng ta thực sự đã vi phạm quy tắc môn quy.

Ngay lúc tình cảnh đang căng thẳng thì Bạch Lạc đứng lên nói: “Được rồi, các ngươi cũng không cần phải cãi nhau vì cái vấn đề nhỏ này, tất cả chúng ta đều là đồng môn, lẽ ra phải giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau chứ không phải vì một vấn đề nhỏ như vậy mà tranh cãi với nhau.

Huống hồ hôm nay còn có mấy vị sư đệ, sư muội trước kia đi xa tu luyện đã quay trở lại, đợi lát nữa còn có thử thách đặc biệt đợi các ngươi đó.


Nghe Bạch Lạc nói như thế, Liễu Như Băng và Hoa Oánh Oánh mới tạm thời dừng lại, còn khi Tô Tử Mạch vừa nghe thấy hai từ thử thách thì ngay lập tức trở nên tràn đầy năng lượng.

“Bạch sư huynh, huynh vừa nói cái gì mà thử thách, là có chuyện gì vậy?”
Bạch Lạc nghe vậy thì kiên nhẫn giải thích: “Trước kia mấy sư đệ sư muội của điện Thần Dược chúng ta đều ra ngoài tu luyện, dựa theo quy củ của điện Thần Dược, sau khi trở về cần phải tiến hành kiểm tra sát hạch thành quả tu luyện của bọn họ, nếu như thông qua được thì có thể tham gia lớp học cao cấp, uyên thâm hơn về kiến thức luyện dược.


Tô Tử Mạch không hề hứng thú với những điều này, mà lại hỏi Bạch Lạc một lần nữa: “Bạch sư huynh, vậy khảo hạch lần này có phần thưởng giống như lần trước hay không?”
Tô Tử Mạch vẫn còn nhớ nàng đứng nhất trong đợt khảo thí lần trước, cuối cùng đã được Mạnh trưởng lão khen thưởng đan dược cao cấp, đây mới là điều mà Tô Tử Mạch quan tâm.

Nhìn vẻ mặt tham lam của Tô Tử Mạch, Bạch Lạc không khỏi cười gượng một cái, người bình thường đều chỉ mong sao có thể vào được lớp học cao cấp, ai thèm quan tâm đến phần thưởng khác chứ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi