XUYÊN KHÔNG CHI ĐẶC CÔNG THIÊN KIM



Mạnh trưởng lão nhìn thấy hết cảnh này, trong lòng ông ấy đương nhiên càng thiên vị Tô Tử Mạch hơn một chút.

Nhưng vừa nãy ông ấy đã có lòng tốt nhắc nhở Tô Tử Mạch rồi, nhưng Tô Tử Mạch vẫn kiên trì muốn tham gia cuộc khảo hạch này, Mạnh trưởng lão đương nhiên sẽ không nói gì thêm nữa.

Thậm chí trong lòng Mạnh trưởng lão còn có chút mong đợi, Tô Tử Mạch trông có vẻ không giống loại người không biết tự lượng sức mình, có lẽ Tô Tử Mạch còn có át chủ bài nào đó cũng không chừng.

Sau khi người tham gia khảo hạch đã chọn đối thủ cho riêng mình xong, cuộc thi đấu cũng đã nhanh chóng bắt đầu.

Mà trận đầu tiên được tiến hành, chính là trận đấu được mọi người quan tâm nhất của Tô Tử Mạch và Liễu Như Băng.

Chỉ thấy Tô Tử Mạch và Liễu Như Băng chầm chậm bước vào trong sân tu luyện, sau khi hai người đứng vào vị trí thì hai bên cách nhau cũng chỉ có bốn năm thước.

Lúc này Mạnh trưởng lão nhìn hai người rồi nói: “Đồng môn thi đấu với nhau phải biết đâu là điểm dừng, không được sử dụng bất kỳ binh khí hay ám khí nào, một khi có người đầu hàng nhận thua thì phải lập tức dừng tay, đã nghe rõ hết chưa?”
Loại khảo hạch này dù sao cũng chỉ là thi đấu cọ xát, chủ yếu là để Mạnh trưởng lão nhìn thấy được thực lực tu vi của mọi người, đương nhiên không đáng để liều mạng với nhau.


Những đệ tử trong điện Thần Dược này không giống đệ tử của những môn phái khác, đào tạo mỗi một luyện dược sư đều không dễ dàng, nếu để mất đi một người thì đây cũng là tổn thất to lớn của điện Thần Dược.

Tô Tử Mạch và Liễu Như Băng cùng gật đầu, Liễu Như Băng lại bày ra vẻ mặt đầy khinh thường nói: “Mạnh trưởng lão ngài cứ yên tâm, lát nữa ta chắc chắn sẽ nương tay, sẽ không làm hại đến tính mạng của Tô sư muội đâu.


Tô Tử Mạch nghe thấy thì thản nhiên cười nói: “Xem ra hình như Liễu sư tỷ rất có lòng tin, nếu đã như vậy thì ta cũng dám cược một trận.


Nghe thấy Tô Tử Mạch bỗng nhiên nói muốn đánh cược, Liễu Như Băng không khỏi sửng sốt: “Đánh cược thì ngươi muốn cược gì?”
Tô Tử Mạch cười xấu xa: “Ta không thích gọi loại người như tỷ là sư tỷ lắm, như vậy lát nữa nếu tỷ thua thì sau này gặp ta phải gọi ta là sư tỷ, tỷ dám không?”
“Hừ, Tô Tử Mạch ngươi cũng phách lối thật, ta chấp nhận đánh ván cược này của ngươi, nhưng nếu ngươi thua thì thế nào?”
Tô Tử Mạch lạnh lùng cười đáp: “Nếu ta thua thì tỷ muốn ta làm gì cũng được.


Nghe Tô Tử Mạch đưa ra điều kiện như vậy, mọi người đều rất kinh ngạc, như vậy xem ra ván cược này hoàn toàn không công bằng.

Nếu Liễu Như Băng thua thì cũng chỉ gọi Tô Tử Mạch là sư tỷ mà thôi, nhưng Tô Tử Mạch thua thì rõ ràng phải trả giá quá nhiều rồi.

Ngay cả Liễu Như Băng lúc này cũng thấy hơi khó hiểu, không biết Tô Tử Mạch đang bày trò gì, lẽ nào Tô Tử Mạch có lòng tin mình chắc chắn sẽ thắng sao?
Tô Tử Mạch nhìn ra được sự hoài nghi của Liễu Như Băng, lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Chẳng lẽ Liễu sư tỷ không dám sao? Nếu tỷ không dám vậy thì cũng đừng miễn cưỡng, con người ta trước nay không thích ép buộc người khác.


Tô Tử Mạch nói như vậy khiến Liễu Như Băng không nhịn được tức muốn hộc máu, buộc miệng nói ra: “Láo xược, ta không dám khi nào, ta chấp nhận đánh ván cược của ngươi.


Thấy Liễu Như Băng cuối cùng cũng chấp nhận đánh ván cược của mình đưa ra, nụ cười trên môi của Tô Tử Mạch lại càng thêm xán lạn.

Còn Mạnh trưởng lão lúc này cũng dùng tay ra hiệu bắt đầu thi đấu, Liễu Như Băng bèn tấn công về phía Tô Tử Mạch trước.

Vừa rồi Liễu Như Băng nén cục tức trong lòng, bây giờ cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại bắt đầu tấn công Tô Tử Mạch.


Liễu Như Băng dường như trút hết cơn thịnh nộ trong lòng lên trên quyền cước, mà trên nắm đấm của nàng ta cũng lóe ra tia sáng màu cam chói mắt, có thể nhìn ra tu vi của nàng ta quả thật là linh sĩ cửu đoạn.

Mọi người đứng xem xung quanh cũng bắt đầu bàn luận không ngừng, theo như họ thấy thì rõ ràng phần thắng của Liễu Như Băng nhiều hơn một chút.

“Ôi Tô Tử Mạch này cũng tự phụ quá rồi, không những chấp nhận khiêu chiến của Liễu Như Băng mà thậm chí còn đưa ra ván cược thế kia, đây không phải là tự tìm đường chết sao?”
“Đúng đó, Liễu Như Băng là linh sĩ cửu đoạn, Tô Tử Mạch chỉ là một linh giả nhỏ bé làm sao có thể là đối thủ của Liễu Như Băng được, đúng là không biết rốt cuộc nàng ta đang nghĩ gì nữa.


Ngay lúc mọi người đang bàn luận sôi nổi, Liễu Như Băng đã tấn công đến trước mặt Tô Tử Mạch.

Chỉ thấy Tô Tử Mạch lúc này cuối cùng cũng giơ tay, mà trong lúc nàng giơ tay thì tia sáng màu vàng đó cũng sáng lên như vậy.

“Sao có thể là tia sáng linh lực màu vàng được, chắc chắn ta nhìn nhầm rồi.


Vào lúc nhìn thấy một luồng sáng màu vàng đó, Liễu Như Băng thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ mắt mình có vấn đề.

Phải biết rằng chỉ có linh sư mới có thể sở hữu tia sáng linh lực màu vàng, Tô Tử Mạch này làm sao có thể là một linh sư được chứ?
Dựa vào những tin tức trước đây nàng ta nghe ngóng được, Tô Tử Mạch rõ ràng chỉ là một linh giả nhỏ bé mà thôi.

Cho dù Tô Tử Mạch vừa nâng cao tu vi trong mấy ngày gần đây, vậy thì cũng không thể bỗng chốc nhảy lên linh sư được.

“Ầm!”
Ngay lúc Liễu Như Băng đang ngạc nhiên nghi ngờ, nắm đấm của nàng cũng mạnh mẽ đánh vào bàn tay của Liễu Như Băng.

Tô Tử Mạch đứng nguyên tại chỗ vững như bàn thạch, còn cơ thể Liễu Như Băng thoáng chốc đã bay đi.

Mọi người nhìn thấy cảnh này cũng không nghi ngờ tu vi của Tô Tử Mạch, bây giờ tất cả mọi người đều khẳng định, Tô Tử Mạch là một linh sư hàng thật giá thật.

“Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy? Tô Tử Mạch mấy ngày trước rõ ràng vẫn là một linh giả, sao mới có mấy ngày đã trở thành linh sư rồi?”
“Chắc chắn trước đây nàng ta cố ý che giấu tu vi, chiêu cáo già đội lốt cừu non này nham hiểm thật.



Vào lúc mọi người đang bàn luận, ánh mắt Mạnh trưởng lão nhìn về phía Tô Tử Mạch lại càng nồng nhiệt hơn, bởi vì ông ấy biết rất rõ Tô Tử Mạch mấy ngày trước chỉ là một linh giả.

Khi đó ông đã tự mình tiến hành kiểm tra linh lực của những đệ tử mới gia nhập này, dưới sự kiểm tra như vậy Tô Tử Mạch không thể nào che giấu được Mạnh trưởng lão.

Nhưng Tô Tử Mạch lại có thể nâng cao tu vi nhiều thế này chỉ trong thời gian vài ngày ngắn ngủi như vậy, điều đó chỉ có thể nói lên một chuyện.

Tô Tử Mạch không những có thiên phú đáng kinh ngạc về mặt luyện dược, mà còn là một thiên tài hiếm có trong chuyện tu luyện này.

Lúc này trong lòng Mạnh trưởng lão lại càng kiên định với ý nghĩ nhận Tô Tử Mạch làm đồ đệ hơn, với thiên phú Tô Tử Mạch bày ra, chỉ cần bồi dưỡng thêm thì tương lai chắc chắn có thể náo động cả đại lục.

Đợi đến ngày Tô Tử Mạch vang danh khắp đại lục, ông ấy là sư phụ của Tô Tử Mạch chẳng phải cũng được thơm lây sao?
Liễu Như Băng ngã trên mặt đất một lúc lâu sau mới bò dậy, ánh mắt nhìn Tô Tử Mạch tràn đầy sợ hãi.

Cảm nhận được đau đớn trên cơ thể, lúc này nàng ta mới khẳng định chuyện mình vừa nhìn thấy hoàn toàn không phải là ảo giác.

Tô Tử Mạch quả đúng là một linh sư, còn nàng ta vừa rồi quả thật đã bị Tô Tử Mạch đánh bại.

Cho dù nàng ta vẫn chưa hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, nhưng thực lực giữa hai người quả thật đã bày ra ở đây rồi, cho dù nàng ta tiếp tục ra tay thì kết quả vẫn là như thế.

“Sao tỷ còn chưa nhận thua nữa?”
Tô Tử Mạch lúc này lạnh lùng nhìn Liễu Như Băng nói, thậm chí cũng không có ý muốn ra tay với Liễu Như Băng, điều này đối với Liễu Như Băng mà nói là một chuyện vô cùng nhục nhã.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi