XUYÊN KHÔNG CHIẾN KỶ: THIÊN MỆNH CHIẾN!



Không lâu sau nhà hàng cũng đã được xây dựng xong, để đảm bảo không có người đến phá đám, Trần Minh Quân cử Chu Lượng đến tọa trấn ở nơi này.
Dân chúng trong Kinh Thành cũng bắt đầu đồn thổi về hành động này của phò mã, người nào người nấy cũng đều tò mò muốn biết Trần Minh Quân định bán cái gì.
Kinh Thành sừng sững bao nhiêu năm, hội tụ đủ tinh hoa ẩm thực từ tứ phương tám hướng, thậm chí còn có rất nhiều món ăn đặc sản của các vùng đất cách Đại Lê rất xa cũng được đem tới bán.
Có thể nói, lĩnh vực ẩm thực đã bị khai phá một cách rất triệt để.
Đồng thời, những loại ẩm thực này mọi người ăn nhiều cũng thành chán, chỉ có những người nghèo khó không có điều kiện nếm thử thì còn thèm khát thôi.
........
Trong cửa tiệm bán mỳ thịt bò ven đường, mọi người vừa ăn sáng vừa thảo luận về đề tài phò mã mở nhà hàng.
Có người cười lạnh, nói: " Ta thấy phò mã lâu ngày chưa được đốt tiền nên ngứa tay ấy mà, chứ kinh doanh cái khỉ gì.

"
Một người khác cũng đồng ý với ý kiến này, gật đầu nói: " Người nào mà chẳng biết phò mã ngày trước chẳng chịu học hành, bây giờ học đòi mở nhà hàng.

Aizzz.....!kiểu này không lỗ đã là phúc bảy đời rồi.

"
Nhưng cũng có người phản bác lại: " Các ngươi thì biết cái gì, biết đâu phò mã đã thật sự cải tà quy chính rồi.

Lần này ngài ấy quyết tâm làm kinh tế, không còn dùng tiền để ăn chơi nữa, có lẽ trưởng thành thật rồi.

"
" Huống hồ ai nói với các ngươi là phò mã chỉ biết ăn với chơi, không có học hành gì? Nếu như vô học mà thắng được Hiên Viên Chiến Thiên lại còn có thể thu phục đối phương về dưới trướng của mình, sao các ngươi không đi thử xem? "
Đám người thản nhiên trò chuyện, có người bênh vực cũng có ngời đem Trần Minh Quân hạ thấp nhưng tất cả đều không biết là nhân vật chính liên tục xuất hiện trong câu truyện của họ đang có mặt ở hiện trường, ngồi ở trong một xó vừa ăn vừa vểnh tai lên hóng hớt.
Cho đến khi hắn hô lên: " Ông chủ, thanh toán! "
Cả cửa tiệm, tiếng bàn luận im bặt mà dừng, tất cả ánh mắt về đổ dồn về phía Trần Minh Quân.
Đám người: "....!"
Phò mã, ngươi ở đây từ lúc nào? Vì sao lại không họ nhẹ một cái để chúng ta biết nha?

Nhất là những tến vừa rồi còn luôn miệng nói xấu, bây giờ ngượng đến nỗi mặt mũi đỏ bừng lên, hận không thể kiếm một cái lỗ để chui vào.
Trần Minh Quân cũng không thèm để ý chút nào, đối với tất cả mọi người chắp tay nói: " Lát nữa nhà hàng của ta sẽ khai trương, các vị nếu có thời gian thì đến chung vui nha.

"
Những người gần đây mến mộ hắn rất nhanh buông ra lời hứa hẹn: " Phò mã xin yên tâm, chúng ta tuy không phải người giàu có nhưng lát nữa nhất định sẽ đến ủng hộ.

"
" Như vậy thì xin cảm ơn mọi người.

" Trần Minh Quân mỉm cười, nói: " Vậy các vị xin cứ dùng tiếp, ta đi trước.

"
Nói xong xoay người rời khỏi tiệm mỳ thịt bò, bắt đầu đi thẳng về hướng nhà hàng của mình.
Để gọi đó là nhà hàng thì cũng không đúng lắm, bởi vì trong tương lai Trần Minh Quân còn dự định kinh doanh thêm một số loại đồ uống tại đó, phục vụ theo nhiều mục đích.

Nhưng mà ở nơi này, nghĩa của từ ngữ còn hạn hẹp, hắn chỉ có thể gọi theo cách gọi của mọi người.
Ví dụ như nơi bán đồ ăn nhậu thì gọi tửu quán, tửu lâu.
Nơi kết hợp ăn ( theo cách thông thường không nhất thiết chỉ để nhậu) và uống ( đồ uống không nhất thiết là rượu) thì gọi là nhà hàng.
Nơi b*n n**c, không bán đồ ăn thì gọi quán trà.
Cũng có thể sử dụng tên để gọi, tỉ như Thính Vũ Lâu, Thanh Vân Các loại hình.
......
Vừa đi vừa nghĩ ngợi, đến nơi lúc nào chẳng hay.
Nhìn lên tòa kiến trúc trang nhã lại không thiếu phần quý phái, cao bảy tầng đang được người làm trang trí lên vải đỏ, đèn lồng chuẩn bị cho buổi khai trương hắn không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy hồi hộp.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn mở ra một thứ gì đó của riêng mình, tương lai thua lỗ hay kiếm lời còn không rõ nhưng lúc này hắn cảm thấy phấn khởi hơn bao giờ hết.
Chu Lượng từ trên mái nhà nhảy xuống, hành lễ: " Công tử.


"
Trần Minh Quân gật gật đầu, nói: " Dẫn đường.

"
Kể từ khi bản thiết kế được đưa ra, hắn bận nghiên cứu cách làm những món ăn ở quê nhà theo phong cách thế giới này.

Ngoài ra còn phải soạn ra sẵn các bài huấn luyện cho quân đội của mình cho nên không có thời gian đến đây xem thử.
Khi bước vào bên trong, hắn kinh ngạc phát hiện ra rằng chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày vậy mà toàn bộ bản thiết kế do hắn đưa ra lại có thể hoàn thành, không thiếu một chi tiết nào cả.
Sở dĩ nhà hàng có thể nhanh chóng được xây lại xong là bởi vì Trần Minh Quân dựa trên những kiến trúc cũ để xây dựng lại, nói một cách chính xác thì vừa xây vừa sửa, lại thêm hắn không thiếu tiền cho nên thuê một lúc mấy vạn công nhân xây dựng, không nhanh mới là lạ.
Cộng thêm thế giới này không giống như trên Trái Đất, công nhân xây dựng cũng có một bộ phận là người tu luyện, thậm chí cảnh giới lên đến Siêu Phàm.

Vận dụng linh lực, thi triển thuật pháp đẩy nhanh tiến độ, quả là lợi hại.
Đi dạo xong một vòng, đứng ở tầng cao nhất nhìn ra bên ngoài, Trần Minh Quân tràn đầy vẻ hài lòng: " Làm không tệ.

"
" Báo! " Cũng đúng vào lúc này, một tên Hắc Y Vệ chạy đến bẩm báo: " Bẩm báo đại nhân, ngày hôm nay trong thành không hiểu tại sao tiểu thư của Trương gia Trương Tâm Tuệ đến bên hồ nói muốn mở hội vẽ tranh thưởng trà, điều này lập tức thu hút rất nhiều người đến xem.

"
" Báo! " Lại một tên Hắc Y Vệ khác chạy đến: " Bẩm báo đại nhân, đại tiểu thư Phương gia mở hội thưởng trà ngâm thơ ở ngay đầu phố, thu hút rất nhiều người đến xem.

"
" Báo! Bẩm báo đại nhân, tứ tiểu thư của Phùng gia Phùng Mẫn cho người dựng sân khấu ở cuối phố, nói lát nữa sẽ đến biểu diễn những điệu múa mới của Tây Vực khiến cho rất nhiều người đến xem.

"
" Báo ~ "

....
Từng tên Hắc Y Vệ chạy đến báo cáo, nhưng không có một cái tin tức nào tốt cả, toàn bộ đều là những tiểu mỹ nhân có tên trên Kinh Thành Thập Mỹ bảng ngày hôm nay đồng loạt lộ diện đem người trong kinh thành thu hút đi.
" Chậc chậc.

" Trần Minh Quân ngồi xuống ghế dựa, phe phẩy quạt giấy nhếch miệng cười nói: " Ngay cả các tiểu mỹ nhân trong kinh cũng bị lùa ra ngoài để đối phó ta, xem ra ngày hôm nay không thể khai trương trong yên bình được rồi.

"
Chuyện cho tới nước này chỉ có người ngu mới không nhận ra ý đồ lộ diện của những cô nàng bình thường muốn gặp còn khó hơn vua này.
Người của thế giới này rất chú trọng đến sự khởi đầu.

Trong quan niệm của bọn họ, ngày khai trương nếu như ế ẩm, không thuận lợi chính là điềm xấu đeo bám.
Cho nên mới để cho những tiểu mỹ nhân kia lộ diện ra, đem toàn bộ sự chú ý trong kinh thành kéo về phía bọn họ, sẽ chẳng còn ai quan tâm đến cái nhà hàng này.
Chiêu này không thể không nói, nhìn thì đơn giản nhưng thật cao minh.
Nhưng lại không khó để đối phó, huống hồ lão cha vợ há lại có thể ngồi yên không giúp.
Quả nhiên không lâu sau, một đội binh mã ùn ùn kéo đến, nhìn sơ sơ cũng có tới hơn một vạn người.

Nhưng bọn họ không lập tức vào ngay mà đứng đợi ở bên ngoài, giống như cố tình đến sớm để xếp hàng, chỉ chờ khai trương là lao vào.
Sự xuất hiện của đội binh mã này lập tức thu hút chú ý của những người dân hai bên đường, nhưng bọn họ cũng không quá để tâm bởi vì bây giờ sáu trên tổng số mười vị mỹ nữ trẻ tuổi bậc nhất kinh thành đều sẽ lộ diện ai còn quan tâm đến chuyện khác.
Không lâu sau, người thuộc về phe của Hoàng Thượng cũng lần lượt kéo đến xếp hàng ở bên ngoài.

Tuy các thế lực đều có mặt đông đủ nhưng chỗ phái tới đều chỉ là hạ nhân hoặc thuộc hạ thôi, còn như bản thân bọn họ thì không thấy đâu cả.
Giờ lành đến, Trần Minh Quân theo thủ tục cắt băng khai trương trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.

Các phương thế lực cũng thay nhau tặng quà, giá trị mặc dù không cao nhưng miễn cưỡng có thể coi như có lòng.
Trần Minh Quân đối với những thứ này không để ý chút nào, người đến là khách huống chi còn có quà.

Với lại hắn cũng có tự tin rằng, với chất lượng của những món ăn hắn đem ra bán lần này, kể cả những kẻ kia có dùng mưu hèn kế bẩn gì, quán của hắn cũng vẫn cứ sẽ vang danh thiên hạ.
Tại sao hắn lại tự tin như thế?
Bởi vì từng món ăn mà hắn đem ra bán, tại quê hương hắn đều là những món ăn nổi danh, thậm chí có những món ăn nổi tiếng khắp thế giới.
Với lại, đấy đâu chỉ đơn thuần là một món ăn nha.

Tặng quà xong xuôi, từng tốp từng tốp bắt đầu kéo nhau vào trong quán để gọi món.
" Hí ~ "
" Lộp cộp....!lộp cộp....!"
Tiếng ngựa hí vang lên, tiếng vó ngựa truyền đến.
Trần Minh Quân ngoảnh đầu phát hiện một bóng hình xinh đẹp khoác trên người hoàng kim chiến giáp dẫn theo mấy ngàn kỵ binh đang chạy về phía mình.
Nhìn thấy Lê Ngọc Anh, Trần Minh Quân không nhịn được cười rộ lên.

Xem ra nàng giận thì giận nhưng vẫn rất ủng hộ nha.
Lê Ngọc Anh đi đến, nhảy xuống ngựa lấy ra một cái nhẫn trữ vật ném cho hắn, nói: " Qùa khai trương.

"
Nói xong mặc kệ Trần Minh Quân có tiếp hay không tiếp, dẫn theo cả đám thuộc hạ đi vào bên trong.
Trần Minh Quân cười cười, đem nhẫn trữ vật tiếp lấy nhưng cũng không xem bên trong có vật gì mà ngay lập tức chạy đi theo.

Đợi đến khi đuổi kịp, lời gì cũng không nói, vươn tay ra đem tay của Lê Ngọc Anh nắm lấy trước mặt bao người.
Lê Ngọc Anh khẽ nhíu mày, muốn giựt ra nhưng lại phát hiện khí lực của mình vậy mà lại thua đối phương, bất đắc dĩ đành phải mặc kệ hắn nắm.
Không vui hỏi: " Ngươi muốn làm gì? "
Trần Minh Quân mặt không đỏ, tim không run đáp: " Nắm tay.

"
Lê Ngọc Anh nghe câu trả lời này hơi hơi sững sờ, nắm tay?
Nhưng rất nhanh nàng nhớ đến là chỉ có những cặp đôi đang yêu đương mới nắm tay nhau thế là khuôn mặt đẹp đỏ hết cả lên, nhỏ giọng mắng: " Ngươi tính làm gì vậy? Còn không mau buông ra? Nơi này là kinh thành, hơn nữa còn có nhiều người ở đây như vậy...!"
Nhưng Trần Minh Quân lại chẳng hề có ý định bỏ ra, đáp: " Để bọn họ thấy đi.

"
Lê Ngọc Anh vừa ngượng vừa sợ, trong lòng như có con thỏ nhỏ nhảy loạn, rất muốn đạp cho tên dở người này một cái nhưng nghĩ nghĩ lại thôi.
Ai ngờ còn chưa đi được mấy bước, giọng nói của Lê Ngọc Kiều lại vang lên từ phía sau: " A! Quan hệ của nhị tỉ và phu quân ta thật tốt.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi