XUYÊN KHÔNG CÓ GÌ THÚ VỊ ĐÂU


Dòng người đông đúc nhưng ánh mắt chàng vẫn khoá chặt vào một bóng hình đang ngày càng khuất dần.

Chàng nôn nóng muốn vượt qua hàng người, đến chỗ nàng.
Nhưng phố sá đông đúc, đã lỡ mất một lần, làm sao dễ dàng để ngươi tìm đến một lần nữa.

Người với người cũng vậy, nếu không trân trọng những lần gặp gỡ hiện tại, há còn mong có những lần sau?
Kết cục, chàng vẫn không đuổi kịp, đành trơ mắt nhìn nàng biến mất dần.

Ha, thật ngốc nghếch.

Vậy mà lúc đó lại không nhận ra.

***
Chu Nghiên Vũ cùng cậu bé kia ghé vào một trà lâu để dùng bữa trưa, cũng thuận tiện giữ lời hứa mang tiểu muội của hắn ăn một bữa no nê.
Đứa bé kia tên gọi là Giang Bân, muội muội là Giang Nhã.

Theo như lời 2 đứa trẻ nói thì cha mẹ chúng gặp tai nạn mất mạng, bọn chúng đành phải đến kinh thành nương nhờ người thân.

Nhưng ai mà ngờ, còn chưa gặp được tổ phụ thì đã bị người ta đuổi đánh đi.

2 đứa nhỏ lang thang trên phố suốt, tiền bạc cũng dần tiêu hết nên không có gì để ăn, đói quá hóa liều mới nghĩ dến phương án trộm cắp.
Tiểu cô nương Giang Nhã giọng nói non nớt trách ca ca: “Ca, sao ca lại làm vậy được? May mắn là tỷ tỷ đây nhân hậu, nếu không ca đã bị bắt lên quan phủ rồi.


Ca mà bị bắt thì muội phải làm sao đây …”
Phong thái hoàn toàn là một bà cụ non, Chu Nghiên Vũ thấy vậy thì len lén cười trộm.

Xem ra phụ mẫu 2 đứa trẻ này cũng nuôi dạy rất cẩn thận và nghiêm khắc nha.
Đang lúc ba người vừa trò chuyện vừa ăn uống thì một đại nam tử dáng người uy vũ tiến đến bàn họ: “Chu tiểu thư, thật trùng hợp.

Nàng cũng dùng bữa ở đây sao?”
Ngước mắt lên nhìn một chút, không hề xa lạ chút nào.

Chính là tên Lý Trạch Dương kia.

Thật khó có thể tưởng nổi, tên kia mặt mũi không cảm xúc nhưng lần nào cũng đến bắt chuyện với nàng.

Nếu là trường hợp bình thường thì có lẽ nàng đã rất hứng thú với thiết lập kiểu đối lập này, nhưng tên này lại từng mang đến cho nàng cảm giác nguy hiểm.

Nàng bài xích những thứ nguy hiểm, nhất là nguy hiểm đến tính mạng.

Khẽ đảo mắt sang hướng khác, nâng tay uống một chén trà.

Hoàn toàn phớt lờ người nam nhân kia.

Chàng bị ăn cục bơ to đùng thì hơi lúng túng, nhưng rất nhanh lại nói: “Gặp ở đây là duyên, không biết liệu ta có thể ngồi ở đây không?”
Chu Nghiên Vũ nhàn nhạt đáp: “Ngươi cứ tự nhiên.”
Rồi lại đứng dậy ngay sau đó.

“Dù gì chúng ta cũng ăn xong rồi.

Đi thôi, tiểu Bân, tiểu Nhã.”
“Tỷ tỷ, nhưng mà bọn đệ … chưa ăn no.” Giang Bân lúng túng xoa xoa cái bụng của mình, Giang Nhã thì ngại ngùng đặt cái bánh bao xuống.

Thị nữ Xán nhi cũng kéo kéo ống tay áo nàng: “Tiểu thư, dù gì hắn cũng là ân nhân của người, làm vậy có hơi … thất lễ.”
Bản thân nói là mời khách mà để khách đói bụng thì không hay lắm, huống hồ gì còn là trẻ con.

Hơn nữa người xung quanh cũng đều nói thế …
“Mời ngồi.” Nàng dứt khoát ngồi lại ghế, đưa tay làm cái thủ thế xin mời.

Được chấp thuận, Lý Trạch Dương lúc này mới dám ngồi xuống, mặc dù gương mặt vẫn đơ đơ ra như cũ nhưng khoé môi hắn không nhịn được nhếch lên một chút, nếu không để ý thật sự không nhìn ra được.

“Tại hạ có thể hỏi Chu tiểu thư một vấn đề không?”
“Ngươi nói đi.”

Lý Trạch Dương lúc này mới nói ra hết nghi vấn của mình: “Ta luôn thắc mắc, hình như Chu tiểu thư đối với ta rất phản cảm thì phải.”
Nàng nhếch miệng một độ cong rất ư là trào phúng, nhướn lông mày hỏi: “Ngươi muốn biết?”
“Thỉnh xin tiểu thư giảng giải.” Chàng khiêm tốn đáp.

Thế cũng tốt, dù gì giải đáp thắc mắc của chàng ta rồi thì có thể đuổi chàng ta đi rồi, miễn cho lại ở trước mặt nàng lượn lờ.

Bóng ma tâm lý của nàng rất lớn đó!
“Rất đơn giản, bản năng sinh tồn thôi.”
“Bản năng sinh tồn? Tại hạ ngu dốt, không hiểu ý của Chu tiểu thư là gì?”
“Thế này nhé, con người ta luôn có xu hướng bài xích những mối nguy hiểm xung quanh mình, đấy gọi là bản năng sinh tồn.

Cũng giống như ta, một tiểu cô nương thiện lành lại bị ngươi, một mãnh phu giương kiếm đe doạ đã bị tổn thương tinh thần rất lớn đó.”
“Ta rất quý trọng mạng nhỏ của mình.

Vậy nên ta không muốn tiếp xúc với ngươi thêm bất cứ lần nào nữa, tránh cho lại bị hù như vậy nữa, đến khi đó chết lúc nào cũng chẳng hay.”
Tiểu cô nương thiện lành? Trong lòng chàng hoài nghi không thôi, cái này còn chờ xem xét lại nhé!
“Nàng sợ ta sao?” Lý Trạch Dương kiên nhẫn nghe hết mới mở miệng hỏi nàng.

Sợ? Sợ sao? Sao lại không sợ được chứ!
“Đúng vậy!” Nàng khí khái đáp lại.

“Chuyện lần trước ảnh hưởng đến nàng lớn đến vậy sao?”
“Đúng!”
“Là do ta cầm kiếm toan đâm nàng sao?”
“Đúng!”
Khỉ gió, sao tên này hỏi nhiều thế nhỉ? Lúc trước cũng đâu thấy hắn nhiệt tình mở miệng như thế này.

Nói tới cũng thật kỳ lạ, kiếp trước hắn đối Chu Nghiên Vũ chẳng phải xem như không thấy sao, sao bây giờ siêu cấp mặt than lạnh lùng này lại nói nhiều với mình như vậy.


“Xin lỗi.”
“Hả?” Trong lòng đang suy nghĩ vẩn vơ, nàng không kịp phản ứng lại với câu nói đột ngột này của hắn.

“Ta nói rằng, ta xin lỗi.

Là ta sơ sót, đã doạ nàng sợ.”
Nhìn thái độ hắn thành khẩn như vậy, nàng lúng túng sờ sờ mũi.

Dù gì lúc trước cũng là do quá sợ hãi, tổng cảm thấy hắn ít nhiều gì cũng nên xin lỗi đến mình.

Ai ngờ lại tỉnh ruồi như không.

Nhưng bây giờ người ta cũng đàng hoàng xin lỗi nàng rồi, làm người cũng không thể quá hẹp hòi.

“Ờm, thì … tạm tha cho ngươi vậy.

Nhưng mà có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Lý Trạch Dương gần như là ngay lập tức phản ứng lại, hai mắt hơi hơi sáng lên, hỏi.

“Ừm, ta … ta muốn xem da của Bạch hồ.

Ngươi cho ta xem một chút, ta mới đồng ý tha thứ ngươi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi