XUYÊN KHÔNG CÓ GÌ THÚ VỊ ĐÂU


Chu Nghiên Vũ xuất thân từ hiện đại nên hiển nhiên nàng biết tỏng đây là gì, thầm khinh bỉ hai người này đúng là biết chơi, đúng là k1ch thích.

Rõ ràng đây là Hoàng cung, lại còn ngay trong tẩm cung của Thái hậu, vậy mà dám to gan làm bậy.

Đây là muốn cho đầu đi chơi xa à.

Trương Thư Di là nữ nhi khuê phòng hàng thật giá thật, lúc đầu hơi hoang mang không biết là gì, nhưng sau đó nghe rõ thì liền đỏ mặt ngượng ngùng cúi đầu.

Ai ngờ vào lúc này, một toán binh lính đi tuần từ xa xa đang đi tới bên này: “Ta nghe nói ở đây có tiếng động lạ thì phải.

Mau mau đi kiểm tra, coi chừng có thích khách.

Hôm nay là thọ yến của Thái hậu, tuyệt đối không được có sai sót gì.”
Phục sức với vũ trang đầy đủ của binh lính khiến bước chân của họ nặng nề hơn, số lượng cũng đông hơn 2 người Chu Nghiên Vũ và Trương Thư Di nên 2 người trong núi giả kia có vẻ là nghe thấy, thanh âm đột ngột dừng lại.
Chu Nghiên Vũ cười nhếch mép, ra là cũng biết sợ à!
Tình hình hiện giờ cũng khá khó xử khi nàng và Trương Thư Di đang ở gần với cái núi giả kia hơn.

Nếu đám binh lính kia tới trông thấy họ cùng tràng cảnh kia thì lại chẳng truyền ra mấy chuyện phức tạp.


Nàng thì không sao, nhưng Trương tiểu thư kia có vẻ rất lo lắng, hơn nữa dù gì nàng cũng ngại phiền phức.

Đương lúc đám binh lính kia đi càng ngày càng gần đến chỗ họ, nàng vội tháo xuống một chiếc khuyên tai giấu vào trong túi áo rồi nói nhỏ với Trương Thư Di bên cạnh: “Cứ làm theo ta.”
Trương Thư Di ù ù cạc cạc gật đầu.

“Ai da, các ngươi đến đúng lúc quá.

Mau lại đây, lại đây giúp ta một tay với nào.” Chu Nghiên Vũ vẫy vẫy tay với binh lính.

Toán quân hơi sững sờ trước một cô nương xinh đẹp tuyệt sắc nhưng lại lạ mặt như nàng, một vài người đã hơi hơi đỏ mặt.

Nhưng họ biết phu nhân tiểu thư xuất hiện ở đây đều quý trọng cả, hơn nữa, đứng bên cạnh nàng còn là thiên kim của Trương Thượng thư, nữ nhi dòng chính của Trương gia.

Vì vậy, tất cả đều nhất tề mang thái độ kính cẩn hỏi nàng: “Thưa tiểu thư, không biết tiểu thư cần gì?”
“À, ta bị rơi mất một chiếc khuyên tai nên đang tìm đây.

Các ngươi có thể giúp ta được không?” Nàng chỉ chỉ lên một bên tai thiếu mất khuyên.

Giọng nói thanh thanh ngọt ngọt vang lên, lại thêm đôi mắt xinh đẹp hữu thần chớp chớp dưới hàng lông mi dài rậm, quả thực khiến người khác muốn làm mọi chuyện vì nàng.

.

||||| Truyện đề cử: Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi! |||||
“Vâng, tiểu thư.”
Thế là nàng dẫn dắt bọn họ tìm kiếm quanh co tới lui ngay chỗ đó một hồi, hết tiến lên chút lại lùi xuống chút, hết sang trái chút lại tới sang phải chút.

Ngay cả Trương Thư Di cũng phối hợp diễn, hết sức chuyên tâm giống như thực đang tìm kiếm chiếc khuyên tai kia.

Nhưng tuyệt nhiên cả bọn vẫn cách xa xa chỗ núi giả kia.

Đến khi toán quân lính kia bắt đầu mướt mồ hôi, định mở miệng phàn nàn thì nàng lại vui vẻ chỉ vào một khóm cỏ nhỏ trong góc tường, reo lên: “A nó đây rồi.

Cảm ơn các ngươi nhiều lắm.”
Nàng cầm chiếc khuyên tai đưa về phía họ, miệng cười tươi tắn.


Khuyên tai lấp lánh dưới nắng vàng, ánh sáng như hắt vào đôi mắt linh lung của nàng, khiến nó thêm rực rỡ câu nhân.

Nụ cười mỹ nhân rạng ngời ấm áp như muôn ngàn ánh nắng, khiến các chàng trai trẻ hơi ngẩn người, rồi lại lúng túng gãi gãi đầu.

Vậy mà trong một thoáng vừa rồi bọn họ còn tưởng rằng cô tiểu thư này định hành hạ bọn họ một phen chứ, vì họ vốn chẳng thấy chiếc khuyên tai nào cả.

Bây giờ lại thấy được chiếc khuyên tai kia thực sự ở đây, là bọn họ nghĩ xấu cho nàng rồi.

Tội lỗi tội lỗi!
“Tiểu thư, đã tìm được khuyên tai rồi.

Vậy chúng thần xin phép đi làm nhiệm vụ tiếp ạ.”
Nàng gật gật đầu: “Ờ, các ngươi bận rộn thì cứ đi trước đi.”
Thế là bọn họ rời đi, hoàn toàn quên béng mất lúc đầu định đi qua đây với mục đích gì.

Đợi tất cả đi khỏi, nàng lúc này mới cố tình nói to lên một chút: “Đều đã đi hết cả rồi, cũng nên đi ra gặp mặt ân nhân của mình một chút chứ nhỉ.”
Quả nhiên, ngay sau đó, tiếng soạt soạt vang lên, một nam tử gương mặt tuấn lãng cùng nụ cười tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt đào hoa nheo nheo đi ra.

Một nữ nhân nhỏ bé cũng theo hắn mà ra, cúi đầu thật thấp, đứng nép mình hẳn sau lưng chàng trai kia.

Nàng kia mặc trang phục của cung nữ nên nàng cũng chẳng buồn để tâm lắm, nàng tò mò về thân phận của nam tử ăn vận không tầm thường kia hơn.

“Là Hoà thân vương.” Trương tiểu thư đứng bên cạnh nàng, khẽ nói nhỏ.


Ai ngờ, nam tử kia lại nghe được.

Chàng ta bật cười, thái độ vẫn vô cùng ngả ngớn: “Không ngờ ta đã rời kinh thành được một năm rồi mà vẫn khiến các quý tiểu thư đây nhớ nhung tới sao.

Thật vinh hạnh cho ta quá.”
Chu Nghiên Vũ cũng chẳng biết Hoà thân vương là thằng cha nào, chỉ thấy tên này thực sự là chán sống rồi sao.

Coi hắn kìa, tên Hoàng đế thù dai kia mà biết hắn dám làm bậy trong Hoàng cung của chàng ta, rồi lại còn có thái độ cà lơ phất phơ như này thì chẳng chém hắn ta đến chục lần chứ chẳng chơi.
“Ồ, thế Hoà thân vương định báo đáp ân tình của bọn ta như thế nào đây? Dù gì ta cũng cứu ngươi một bàn thua trông thấy.”
Hoà thân vương nhướng nhướng mày, có vẻ cảm thấy rất hứng thú với mỹ nữ này: “Ồ, thế nàng muốn sao? Hay là ta lấy thân báo đ…”
“Ngưng, ngưng, ngưng, ngưng ngay!” Nàng kịp bịt miệng hắn lại trước khi hắn kịp nói hết câu.

Nước miếng không à!
Nàng ghét bỏ chùi chùi tay vào khăn, liếc mắt nhìn hắn: “Ta chê rất chê luôn nhé!”
Sắc mặt Hoà thân vương ngay tức khắc méo xệch.

Ê ê dù gì hắn cũng được mệnh danh là một trong những mỹ nam đứng hàng top trong bảng xếp hạng trai đẹp kinh thành đấy nhá!
Nàng khinh bỉ hắn ra mặt thế là có ý gì, ỷ mình xinh đẹp nên hiếp người quá đáng à! Hắn cũng biết tổn thương à nha!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi