XUYÊN KHÔNG CÓ GÌ THÚ VỊ ĐÂU


Đoàn múa đang chuẩn bị, mọi người lúc này cũng hồi thần, trong lúc chờ đợi phần trình diễn của Triệu Lộ Khiết thì không ngừng xì xào bàn tán.

“Lộ Khiết cô nương kia quả thực là xinh đẹp như trong lời đồn nhỉ.

Thật không ngờ lại có thể được nhìn thấy người thật.”
“Còn phải nói sao, giá phục vụ của Lộ Khiết cô nương đâu phải thấp.

Bình thường cô ấy cũng không dễ gì lộ mặt đâu.”
“Có điều trước đây Lộ Khiết cô nương nổi danh là đệ nhất mỹ nữ kinh thành nhưng hiện giờ được nhìn thấy cả Lộ Khiết cô nương, cả Chu tiểu thư của nhà Thái phó thì lại cảm thấy danh xưng đệ nhất mỹ nhân này cần được xem xét lại rồi.”
“Cũng đúng nhỉ.

Chu tiểu thư quả thực sắc nước hương trời, lúc trước chỉ nghe nói cô ấy tính cách lạnh lùng không dễ thân cận, vừa đến kinh thành thì lại gặp tai nạn.

Vốn còn tưởng Chu tiểu thư sẽ rất kiêu ngạo cùng lập dị, ai ngờ nàng vừa xinh đẹp lại dễ nói chuyện như vậy.”
“Ngươi thì nói được với nàng ta mấy câu chứ? Người ta kiêu kỳ như vậy, mắt để trên đầu, chắc thèm nói chuyện với ngươi.

Ta lại cảm thấy ca cơ nhỏ bé kia còn có tư sắc hơn nàng ta nhiều.”
“Thì mắt vốn dĩ ở trên đầu mà.

Ngươi cũng thật kỳ lạ, ta thấy là do ngươi đố kỵ với Chu tiểu thư thì có, rõ ràng ngươi không cho nàng sắc mặt tốt thì bảo sao nàng kiêu kỳ với ngươi.”

“Nhưng mà ta vẫn cảm thấy Triệu cô nương dễ nhìn hơn Chu tiểu thư nhiều.

Cô nương ấy …”
Cảm nhận được ánh mắt mọi người thường xuyên hướng tới vị trí của mình, Trương Thư Di vốn tính tình nhút nhát thực sự không được thoải mái lắm.

Trương Thư Di khẽ nói: “Nghiên Vũ, bọn họ là đang nói tới ngươi.”
Chu Nghiên Vũ nghe thế thì không để tâm lắm, khoé miệng cong lên một nụ cười nhẹ: “Ta đã biết, Thư Di.

Ngươi cứ mặc kệ họ, con người vốn dĩ thích so sánh mà.”
Tất nhiên những lời bọn họ nói, Chu Nghiên Vũ cũng nghe thấy ít nhiều.

Nhưng nàng không bận tâm lắm.

Nhưng nhớ lại thì, kiếp trước hình như “Chu Nghiên Vũ kia” tính tình thực sự lãnh đạm, có chút không màng thế sự.

Nhiều người cũng vì thế hiểu lầm nàng phách lối, kiêu ngạo khinh người.

Nhưng mà Chu Nghiên Vũ biết, nàng ấy từ lúc không có tin tức của người trong lòng thì luôn nhớ nhung, dần dà tạo một tầng ngăn cách với người khác.

Nàng ấy không muốn ai tiếp cận, chỉ muốn một lòng một dạ với người trong lòng.

Nhưng người trong lòng không đợi được, mà thịnh tình của vua khó chối từ, dần dà trái tim cô quạnh của nàng ấy cũng tiếp nhận Hoàng đế từng chút một.

Nhưng mà, đến cuối cùng thì cẩu Hoàng đế kia lại phụ lòng nàng ấy, lại còn vong ân bội nghĩa đẩy cả gia tộc nàng ấy xuống.

Đúng là đồ tồi!
Nghĩ đến đây, Chu Nghiên Vũ không nhìn được mà liếc mắt về hướng của Trình Hạo Hiên, lườm nguýt một cái.

Tên cẩu nam nhân này, thật xứng đáng bị băm thành nhiều mảnh mà!
Sao mà cái bản mặt hắn ta lại có thể giả dối, đáng ghét được đến thế nhỉ! Đã hiểu tại sao từ cổ chí kim nhiều người lại ôm mộng hành thích vua như thế rồi, con mẹ nó mấy tên ngồi trên ngai vàng đều đáng ghét như thế sao.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực hướng đến chỗ mình, Trình Hạo Hiên nhìn về hướng nàng.

Chàng hơi sửng sốt một chút, rồi bỗng dưng lại mỉm cười dịu dàng, xen lẫn chút sủng nịch và an ủi đối với Chu Nghiên Vũ.

Chu Nghiên Vũ đầu đầy dấu chấm hỏi.


Thằng cha này bị gì thế nhỉ, nàng đang lườm hắn luôn đấy, còn tưởng hắn sẽ thốt lên “Đại nghịch bất đạo” hay gì gì đó đại loại thế chứ.

Tự nhiên cười toét miệng ra thế là thế nào? Thật muốn lục trong điện thoại một cái meme thích hợp để diễn tả tâm trạng ba chấm của nàng mà.

Nhưng mà, ở đây không có điện thoại huhu!
Về phần nam nhân mặc hoàng bào kia, chàng lại đang nghĩ mình thật là sơ sót.

Ca cơ kia mỹ mạo như vậy, mọi người đều bị hút hồn, ngay cả chàng cũng ngây ngẩn một lúc.

Nữ nhân vốn quan trọng nhan sắc, trước lúc ca cơ kia xuất hiện ai cũng chỉ thấy mỗi Chu Nghiên Vũ là nổi bật, giờ đây có người xuất hiện chiếm bớt đi sự tán thưởng của nàng, chắc hẳn nàng đang rất phật ý.

Chàng lại còn nhìn nhìn ca cơ kia vài lần nữa chứ, chắc hẳn nàng bắt gặp được nên không vui rồi.

Vậy ra trong lòng Chu Nghiên Vũ không phải không có chàng, vậy nên ánh mắt hung dữ đó là đang ghen sao?
Nhớ lại ánh mắt đó, Trình Hạo Hiên không nhịn được phì cười.

Cũng thật là đáng yêu mà! Không thể ngờ được Chu muội muội luôn lạnh lùng, thanh cao như không màng bất cứ chuyện gì lại có biểu cảm đáng yêu đến vậy!
Vậy ra nàng đúng thật là quan tâm đến chàng nha, xem ra là tính toán của chàng sẽ được ổn thoả thôi.

Bây giờ nhất định phải khiến nàng yên tâm, chàng sẽ tuyệt đối không để ý đến ca cơ kia.

Chu Nghiên Vũ làm sao mà biết được trong đầu Trình Hạo Hiên vừa diễn ra 7749 cái giả thuyết gì, nàng múc múc mấy muỗng canh tuyết yến thong thả ăn.

Món này thực sự rất ngon, rất hợp khẩu vị nàng nha.


Lơ đãng ngước mắt lên nhìn, mọi thứ đã chuẩn bị xong.

Cô nương đánh đàn cũng đã hoàn tất việc chỉnh dây đàn, ngồi vào vị trí, các vũ cơ cũng đã xếp thành đội hình, bọc ở bên ngoài, Triệu Lộ Khiết ở chính giữa được che chắn lại.

Tiếng đàn thánh thót vang lên, nháy mắt khiến lòng mọi người cũng trở nên an yên.

Những vũ cơ bắt đầu chuyển động, những bàn tay như những ngó sen xinh đẹp đung đưa, khẽ mở rồi lại đóng.

Thoắt cái, những chiếc eo ngọc đồng loạt xoay vòng một cái, tà áo đỏ bắt mắt dần hiển lộ giữa những vạt váy hồng.

Làn da trắng không tì vết như khối ngọc tinh xảo thượng hạng, thân hình hấp dẫn có lồi có lõm ẩn hiện dưới lớp áo hờ hững tung bay, không ngừng gợi lên cho người ta sự đắm say cùng liên tưởng.

Gương mặt mỹ nhân người gặp khó quên, quả là phù hợp với thiết lập nữ chính.

Chu Nghiên Vũ trong lòng vỗ tay khen ngợi tác giả không ngừng.

Giai điệu dần biến chuyển, lúc lại nhanh, lúc lại chậm, vũ điệu cùng theo đó mà biến chuyển hoa lệ, đẹp mắt đến lạ, không ngừng xoáy sâu vào trong cõi lòng và tâm trí của mọi người.

Khi cả đại điện dường như đều đang đắm chìm vào màn trình diễn lung linh vi diệu này, bỗng một âm thanh như là tiếng còi hiệu vang lên, theo sau đó là chuỗi âm thanh bén ngọt của binh khí như từng lưỡi kiếm tuốt ra khỏi vỏ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi