XUYÊN KHÔNG HOÀNG ĐẾ! HÃY MAU QUY PHỤC TA!


"Hoàng hậu nương nương, Bạch Ái đến thông truyền, nói nương nương đến Trường Thọ cung một chuyến, Thái hậu có việc muốn nói với nương nương." Hồng Nha đi vào trong tẩm cung thuật lại lời của Bạch Ái cho Yến Tri Diệu nghe.

"Thái hậu khi không lại triệu kiến bổn cung làm gì?" Yến Tri Diệu để lại sấp giấy xuống bàn, "Chuyện trong cung bổn cung còn lo liệu chưa xong."
"Nô tỳ thấy vẻ mặt của Bạch Ái nghiêm trọng lắm ạ." Hồng Nha tiến đến, đỡ Yến Tri Diệu đứng dậy.

"Vậy thì mau chóng gọi người đến đây thay y phục cho bổn cung, Thái hậu triệu kiến, bổn cung không thể chậm trễ được." Yến Tri Diệu tự mình ngồi xuống trước gương đồng, để cho Hồng Nha trang điểm.

...!
Trường Thọ cung.

Yến Tri Diệu một thân phượng bào đoan trang tiến vào trong chính điện, mắt thấy Thái hậu còn đang chú tâm thưởng thức một bức cổ họa, cũng không dám quấy rầy, chỉ nhỏ giọng thỉnh an, "Nhi thần xin thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu trường lạc vô biên."
"Hoàng hậu đến rồi sao?" Thái hậu thu lại bức cổ họa trên bàn, giao lại cho Bạch Ái, rồi mới hướng Yến Tri Diệu nói: "Ngươi ngồi xuống trước đi."
"Tạ ơn mẫu hậu." Yến Tri Diệu nhu thuận khéo léo ngồi xuống thảm gấm, quyết định vào thẳng vấn đề: "Không biết vì sao hôm nay mẫu hậu lại đột nhiên triệu kiến nhi thần đến Trường Thọ cung?"
"Nếu Hoàng hậu đã thẳng thắn như vậy, ai gia cũng không cần nói chuyện vòng vo làm gì, chỉ tốn thời gian của hai mẫu tử chúng ta mà thôi." Thái hậu thu lại nét cười nơi khóe môi, "Hoàng hậu, ngươi còn nhớ, năm xưa ngươi được rước về Bình An Thành, trở thành Thái tử phi, tiên đế gia đã nói những gì với ngươi hay không?"
Yến Tri Diệu ổn trọng mỉm cười, "Phụ hoàng khi đó đã nói rằng, nhi thần sau này chính là mẫu nghi thiên hạ của Thiên Quốc, nhất định phải lấy bốn chữ hiền, lương, thục, đức làm đầu.

Sau khi ngồi lên Phượng vị, phải quán xuyến chu toàn mọi việc trong hậu cung, để Bệ hạ an tâm chăm lo quốc chi đại sự, không được đối chúng phi tử có nửa điểm ganh ghét, mọi người cùng nhau chung sống, hậu cung hòa nhã một lòng." Dừng lại một chút, Yến Tri Diệu lại hướng Thái hậu nhu thuận nói: "Lời phụ hoàng nói ra, nhi thần nửa chữ cũng không dám quên."
"Vậy tại sao bây giờ, ngươi lại làm sai lời của tiên đế?" Thái hậu cầm lấy một nhành hoa lan trắng nõn như bạch ngọc, phượng nhãn sắc sảo khẽ liếc nhìn Yến Tri Diệu ngồi phía dưới.


Yến Tri Diệu thoáng chốc giật mình, vội nói: "Mẫu hậu nói lời này...!nhi thần thật sự nghe không hiểu..."
"Hoàng hậu là thật sự không hiểu hay cố tình không hiểu đây?" Thái hậu trầm giọng nói: "Ngươi hãy tự mình xem cho rõ, một kẻ nghiệp chướng ngươi đã làm ra những chuyện tốt đẹp gì đi!"
Dứt lời, Thái hậu liền lệnh cho Bạch Ái đưa sấp tư liệu chứa lời khai của Lãng Nhạ đến cho Yến Tri Diệu xem.

Yến Tri Diệu cầm lấy vừa nhìn, huyết sắc trên mặt dần dần không còn, dung nhan trở nên vừa xanh vừa trắng, tay cầm tư liệu cũng trở nên run run.

"Mẫu hậu, rốt cuộc là kẻ nào hãm hại nhi thần vậy? Làm sao nhi thần có thể làm ra những chuyện bỉ ổi ngoan độc, tội ác tày trời như vậy được?" Yến Tri Diệu xem xong, lập tức quỳ xuống trước mặt Thái hậu, sắc mặt tuy đã vừa trắng vừa xanh nhưng vẫn giữ được vẻ kiên quyết, nước mắt dàn dụa, thanh âm trở nên cực kì oan uổng: "Thỉnh mẫu hậu minh giám!"
Lúc Yến Tri Diệu nhìn thấy những tư liệu này, đã biết chính mình chắc chắn xong rồi, nhưng mà nàng ta vẫn là không cam lòng, vẫn muốn thử một lần.

Thái hậu lạnh lùng nhìn Hoàng hậu khóc đến hoa lê tái vũ nhưng gương mặt lại kiên cường, chỉ cảm thấy chán ghét, chứng cứ đã vô cùng xác thực, lại còn chết cũng không chịu nhận.

"Chẳng lẽ ai gia đã đổ oan cho ngươi sao?"
"Mẫu hậu, nhi thần bị oan, nhi thần thân là Hoàng hậu, chẳng lẽ không biết việc mưu hại hoàng tự là tội tru di cửu tộc hay sao? Làm sao nhi thần có thể làm? Mẫu hậu, người cũng không thể vì có người nào đó bụng dạ khó lường xúi giục, bị người ta che mắt!"
Yến Tri Diệu nói xong lại khóc lên nức nở, bộ dáng cực kỳ ủy khuất.

"Hoàng hậu, ngươi vẫn còn muốn diễn trò trước mặt ai gia sao?" Thái hậu lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta, "Những tội trạng thiên địa bất dung này của ngươi đều là do chính miệng Lãng Nhạ nói ra, bên trên cũng có dấu vân tay chứng thực của nàng ta, ngươi còn không nhận tội?"
Lãng Nhạ....!

Yến Tri Diệu nắm chặt tay lại, không ngờ ả tiện tỳ kia lại quay ra cắn nàng ta một cái.

Biết trước sẽ có ngày này, Hoàng Hậu nàng nhất định sẽ hạ lệch cắt lưỡi ả ta!
Thái hậu lại bất ngờ đến một câu: "Hay là phải để đích thân ai gia đến Phượng Nghi cung một chuyến, đem cái mật thất hại người của ngươi ra bố cáo thiên hạ?"
Thân thể Yến Tri Diệu lắc lư rồi ngã hẳn xuống thảm nhung, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn mở miệng muốn biện giải: "Mẫu hậu, nhi thần...!nhi thần..."
"Đủ rồi, hôm nay ai gia gọi ngươi đến đây không phải để nghe ngươi nói dối!" Giọng Thái hậu mỗi lúc ái hậu càng thêm ghiêm khắc uy quyền, "Ai gia niệm tình ngươi đã theo Bệ hạ nhiều năm, lại là nữ nhân do tiên đế gia đích thân chọn lựa, ngày thường cũng lo chu toàn mọi chuyện trong hậu cung, ai gia quyết định sẽ đem chuyện này quên đi..."
Yến Tri Diệu như vừa được vực dậy từ cõi chết, nhất thời quá đỗi vui mừng, lập tức quỳ lạy, "Tạ ơn mẫu hậu!"
"Ngươi hãy khoan vui mừng, ai gia còn chưa nói hết!" Thái hậu lạnh lùng nói: "Thay vào đó, ngươi phải giao cung quyền ra cho ai gia, bao gồm thánh chỉ sắc phong Hoàng hậu, Kim bảo cùng Kim sách."
"Mẫu...!mẫu hậu...!chuyện...!chuyện này..." Mặt Yến Tri Diệu vốn đã chuyển biến tốt nay lại xám như tro tàn, thân thể xụi lơ trên mặt đất, không có thánh chỉ sắc phong, Kim bảo cùng Kim sách, nàng ta vẫn còn là Hoàng hậu được sao?
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Một là ngươi an nhàn nắm giữ ngôi vị Hoàng hậu trên danh nghĩa, ngoan ngoãn ở trong Phượng Nghi cung đóng cửa cấm túc một năm bốn tháng, hai là ai gia đem tội trạng của ngươi tất thảy đều truyền ra, ngươi tự mình lựa chọn đi!" Thái hậu lần này chính là quyết đoán, không cho Yến Tri Diệu bất kì cơ hội chống chế nào.

Nghe lời Thái hậu nói, lòng Yến Tri Diệu bỗng dưng trầm xuống, tuy nhiên nàng ta rất nhanh liền ngẩng đầu lên, cắn răng nói: "Mẫu hậu anh minh, nhi thần sẽ đem cung quyền giao ra...!cùng với...!thánh chỉ sắc phong, Kim bảo, Kim sách."
Đem cung quyền giao ra, chí ít nàng ta vẫn còn giữ được một cái mạng.

"Hoàng hậu ngươi trước nay là người thông minh." Thái hậu lạnh lùng nhìn Yến Tri Diệu thêm lần nữa, đối với tâm tư của Yến Tri Diệu thì đã hiểu hết, sau cùng nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, "Nếu đã giao lại cho ai gia quyền chưởng quản lục cung, Hoàng hậu ngươi cũng không tiện ở đây lâu thêm nữa, quỳ an đi!"
Yến Tri Diệu thở hắt ra một hơi, quỳ an rồi mới đứng dậy rời đi.


"Thái hậu, Hoàng hậu nương nương liệu có thật sự thất thế không?" Bạch Ái dâng đến cho Thái hậu một ít điểm tâm ngọt, nhất thời hiếu kì hỏi một câu.

"Sẽ không." Thái hậu nhìn bóng dáng nữ tử đang khuất dần trước mắt, lắc đầu nói: "Hoàng hậu là người có dã tâm không hề nhỏ, cho dù có mất đi thánh chỉ sắc phong, Kim bảo cùng Kim sách, thì nàng ta cũng sẽ không từ bỏ đâu."
"Vậy, Thái hậu, chẳng lẽ không còn cách nào sao?"
"Cách thì tạm thời ai gia chưa nghĩ ra, thu hồi cung quyền chỉ là nước cờ tạm thời giữ chân Hoàng hậu lại mà thôi, chí ít trong một khoảng thời gian Hoàng hậu bị cấm túc, các hoàng tôn nhi tử của ai gia sẽ được an toàn."
Lòng của Thái hậu, vẫn chính là bảo vệ an toàn cho các hoàng tôn của mình.

...!
Vừa ra khỏi cổng Trường Thọ cung, Hồng Nha thấy sắc mặt Hoàng hậu ngưng đọng, nghĩ rằng nàng ta đang đau khổ lắm, nhất thời mở miệng nói: "Nương nương, người đừng lo lắng, rồi nương nương sẽ có cơ hội trở mình thôi."
Yến Tri Diệu lần nữa liếc nhìn về phía cổng cung Trường Thọ, đôi mắt sắc lẹm ánh lên sát khí cao ngạo, "Bổn cung đương nhiên sẽ có cơ hội trở mình! Chỉ cần một ngày còn ngồi ở Hậu vị, cho dù chỉ là trên danh nghĩa, thì bổn cung vẫn còn danh phận Quảng Cơ Hoàng hậu! Là mẫu nghi thiên hạ của toàn bộ dân chúng Thiên Quốc!"
Dứt lời, Yến Tri Diệu liền cười khẩy một tiếng, ngồi lên phượng giá trở về Phượng Nghi cung.

Hôm sau, trong cung truyền ra tin tức: Hoàng hậu thế nhưng lại bị cấm túc trong Phượng Nghi cung những một năm bốn tháng!
Trong thời gian Hoàng Hậu chịu phạt, hậu cung tạm thời sẽ do Thái hậu quản lý, Thục phi và Đức phi cùng nhau giúp đỡ.

Tin tức này vừa lan ra, trong cung liền nhao nhao nghị luận, Yến Tri Diệu không làm gì sai phạm, sao có thể bị cấm túc tận một năm bốn tháng?
Đó là điều mà các nàng không tài nào hiểu nổi.

Nhưng nói cho cùng, một đám phi tần nhất thời cũng vì điều này mà rạo rực trở lại.


Ngay cả Thục phi luôn trung thành với Hoàng hậu cũng không nhịn được nuôi một tia hi vọng, có ngày mình sẽ quang minh chính đại bước lên Hậu vị.

Dù sao, phi tần phân vị cao nhất lúc này cũng chỉ có Thục phi mà thôi.

Đình Nguyệt Hy biết được tin tức này xong liền không khỏi nhíu chặt mi tâm, Hoàng hậu tội ác tày trời, thế nhưng chỉ bị cấm túc một năm bốn tháng?
Đây rõ ràng là quá bất công!
"Nương nương, người cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, Hoàng hậu bị cấm túc, chí ít còn đỡ hơn để nàng ta mãi chuyên quyền lộng hành!" Tống Như Quỳnh rót cho Đình Nguyệt Hy một chung trà nhỏ.

"Nhưng bổn cung vẫn không hiểu, Bệ hạ vì sao vẫn lưỡng lự không chịu phế hậu? Rõ ràng không giống tác phong quyết đoán ngày thường của người chút nào?"
Chẳng lẽ hắn còn yêu Yến Tri Diệu sao?
Đình Nguyệt Hy nghĩ đến đó, tim lại nhói lên.

Quả thật, khi trao trọn tình cảm cho Đế vương, nàng đổi lại đau khổ nhiều hơn hạnh phúc.

"Nương nương, nô tỳ nghĩ Bệ hạ ắt hẳn đã có ý định của riêng mình, nương nương cứ an ổn chăm sóc Ngũ hoàng tử là được rồi, người đừng lo lắng nữa." Tống Như Quỳnh lắc đầu khuyên nhủ nàng một câu, "Nương nương, nô tỳ biết lời mình sắp nói ra đã vượt quá quy củ, nhưng nô tỳ không thể không nói!"
"Ngươi cứ nói đi, bổn cung nghe đây."
"Nương nương, người đối với cái chết của Liễu phi quá mức tâm niệm, quá mức dằn vặt muốn trả thù, nhưng liệu Liễu phi có thật sự vui vẻ khi người lúc nào cũng ưu sầu thế này không? Nương nương, người hãy suy nghĩ thật kĩ, người đánh đổi tất cả để trả thù, khi báo được thù rồi, người có thể còn được sủng ái như bây giờ hay không? Người nguyện từ bỏ tất cả, chỉ vì một cái công đạo hay sao?"
"Như Quỳnh, Khổng Tử có nói: Với trả thù luôn phải đào hai mồ chôn, một cho kẻ thù, một cho chính mình, bổn cung biết rõ, nếu trả thù thành công, đừng nói là sủng ái, có khi bổn cung sẽ một lần nữa bị đày ải lãnh cung." Đình Nguyệt Hy thở dài, đem chung trà đã nguội lạnh đổ vào gốc hoa hải đường trong chậu ngọc, đôi mắt nàng ánh lên một tia sáng lạnh: "Bổn cung đã chuẩn bị tinh thần rồi, cái chết của Miên tỷ tỷ cùng Tứ hoàng tử, bổn cung muốn Hoàng hậu phải đền mạng!"
Hết chương 106..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi