Đình Nguyệt Hy cứ thơ thẩn nằm trên giường, đến khi trăng tròn đã sáng rõ trên bầu trời đầy sao, từng bông tuyết trắng đầu tháng Chạp chậm rãi rơi xuống, cái hàn khí rét lạnh từ bên ngoài kéo vào như muốn ngấm sâu vào trong cốt tủy của nàng, cắt da cắt thịt.
Một bông tuyết bay vào trong phòng, chạm nhẹ xuống bờ môi nhợt nhạt của nữ tử, cái ấm nóng lập tức khiến nó tan chảy, trở thành một giọt nước len lỏi vào trong khoang miệng dịu ngọt.
Đình Nguyệt Hy ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, nàng dùng ánh mắt khát vọng nhìn ấm trà trên bàn, cố gắng hết sức ngồi dậy, thân thể chao đảo từ trên giường ngã lăn xuống mặt đất, từng chút từng chút bò qua, khó khăn lắm mới lết được đến chiếc bàn, gấp gáp ôm ấm trà vào lòng.
Mở nắp nhìn vào trong, hoàn toàn trống trơn.
Nàng vô lực nằm rạp ngay trên đất, nhìn giống như đã chết, chẳng có chút tiếng động nào.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, một đôi tay xuất hiện đỡ nàng đứng lên, lại đưa một chén nước tới miệng nàng.
Bờ môi Đình Nguyệt Hy sớm đã khô nứt, vừa tiếp xúc với nước mát tựa như ruộng đồng hạn hán lâu ngày được gặp sương ngọt, chỉ trong nháy mắt đã uống cạn chén nước kia.
"Khá hơn chút nào chưa?" Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai nàng.
Đình Nguyệt Hy nhận ra chủ nhân giọng nói này, nàng âm u trợn mắt: "Ngươi tới đây làm gì?"
Trước mặt nàng đúng là Quý Tuệ Lam.
Chính nàng ta đã hại nàng rơi vào bước đường này, thế mà gương mặt vẫn mang theo vẻ ngây thơ vô hại như cũ: "Ta tới để giúp muội đây."
Đình Nguyệt Hy cảm thấy nực cười vô cùng: "Giúp ta? Hay ngươi chỉ muốn đến xem ta sống có thảm hay không? Đừng quên, con ta là do ngươi hại chết! Chúng ta vốn dĩ chính là kẻ thù không đội trời chung!"
Quý Tuệ Lam thở dài: "Ta đến đây để giúp muội đường sống trong cõi chết." Sau đó, nàng ta lại nhìn nàng bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, "Nếu không ép muội đến đường cùng, sao muội có thể chịu buông tha cho cuộc sống bây giờ?"
Đình Nguyệt Hy hồ nghi nhìn nàng ta.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Quý Tuệ Lam dìu nàng quay về giường, thấy nàng ngồi không vững liền thân thiết chèn gối sau lưng để nàng dựa vào, giọng nói ôn nhu, "Bình An Thành nổi tiếng danh lợi phú quý, nhưng những thứ ấy đều như gió thoảng mây bay, bao gồm sự sủng ái của Bệ hạ.
Nhìn như Bệ hạ rất sủng ái muội, nhưng chỉ cần ta thực hiện chút kế nhỏ thì Bệ hạ liền hoài nghi muội, chán ghét muội.
Có thể thấy được trong lòng Bệ hạ, muội cũng chỉ là một thú tiêu khiển, tùy thời có thể bị thứ tiêu khiển tốt hơn thay thế."
Đình Nguyệt Hy sớm biết nàng ta sẽ điều khiển tâm lý nàng, muốn nàng triệt để tuyệt vọng.
Ngay lập tức tạo ra cái sắc mặt trắng bệch, lập tức muốn phản bác, nhưng trong thời gian ngắn chưa thể tìm ra lời nào phản bác được.
Nhưng ngẫm lại trong lòng, cũng không phải là không đúng.
Nàng chịu đựng giày vò đến hôm nay, nhưng cũng không thấy hắn đến liếc nàng một cái, trong lòng hắn...!thật sự còn nàng sao?
"Hy, tất cả những việc ta làm đều vì muội, giúp muội nhìn rõ Bình An Thành, hiểu rõ Thiên hoàng của Thiên Quốc." Quý Tuệ Lam vắt khăn tay đã nhúng nước trước đó, đắp lên trán Đình Nguyệt Hy, "Bệ hạ là một nam nhân dối trá, ích kỷ, vô tình, không đáng để muội lãng phí cả đời."
Đình Nguyệt Hy đẩy tay nàng ta ra, lạnh lùng nói: "Cuối cùng ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn giúp muội...!giúp muội thoát khỏi cái nơi đầy rẫy xiềng xích này!" Quý Tuệ Lam dò xét nhìn sắc mặt nàng, "Coi như là ta báo đáp muội vì đã quan tâm ta, cũng để trả lại món nợ hại chết Bát công chúa."
Đình Nguyệt Hy bất chợt nắm chặt lấy cổ tay nàng ta, "Mạng sống của một hài tử, có thể đổi lại chỉ vì mấy hành động thương hại này của ngươi sao?"
Quý Tuệ Lam nén đau, cắn răng nói: "Ta nói với muội, chuyện ta hại chết Nhan Nhan là ngoài ý muốn! Vốn dĩ hồ Trầm Bích rất nông, căn bản là không thể hại chết người! Chính là Hoàng hậu cho người mai phục phía dưới hồ, kéo chân dìm chết Bát công chúa!"
Hoàng hậu...!
Lại là Hoàng hậu...!
"Đúng, là Hoàng hậu, nàng ta muốn hại chết Nhan Nhan để muội đau khổ rồi nghĩ quẩn mà tự sát! Nhưng không ngờ Bệ hạ lại cứu muội, nên bây giờ Hoàng hậu lại muốn mượn tay ta hại chết muội, nhưng nếu ta không ra tay, Hoàng hậu vẫn còn có rất nhiều tay sai khác.
Thế nên nếu muội còn không đi thì chắc chắn sẽ mất mạng ở nơi này mất!"
Chuyện nàng ta nói không đe dọa được nàng.
Nếu muốn đối phó Đình Nguyệt Hy, bây giờ là thời cơ tốt nhất.
Nhưng không ai vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ.
Sau bài học xương máu, nàng vốn dĩ đã nâng cao cảnh giác đến đỉnh điểm, tuyệt đối không tin tưởng bất cứ ai nữa!
"Cho dù ta có muốn đi chăng nữa thì sao có thể trốn ra đây?" Đình Nguyệt Hy nhìn đối phương, suy nghĩ một lát rồi nói, "Bước vào cửa cung sâu tựa như biển, chẳng lẽ ngươi có cách nào sao?"
"Ta có." Không ngờ Quý Tuệ Lam lại nói, "Ta có cách giúp muội chạy trốn."
Đình Nguyệt Hy nhìn thẳng vào đối phương, tựa hồ như muốn xuyên qua khuôn mặt xinh đẹp trước mắt này để nhìn thấu trái tim phía dưới đó.
"Hy, ta bị coi là cống phẩm dâng lên cho Bệ hạ, vốn đã mất đi máu mủ ruột thịt, mất đi tự do cá nhân.
Mỗi ngày soi gương nhìn thấy trang phục phụ nữ Thiên Quốc này, ta đều thống khổ đến tột đỉnh! Ta đi không được...!bởi vì trên người ta đang gánh vác bao kỳ vọng lẫn hòa bình của hàng trăm hàng vạn dân chúng Chu Quốc, ta chỉ có thể chịu đựng ở nơi này, đến khi huyết nhục hư thối, xương cốt thành tro." Chợt nàng ta cầm chặt tay nàng, "Nhưng muội thì khác, muội vẫn còn có cơ hội!"
Đình Nguyệt Hy vẫn trầm ngâm nhìn gương mặt đối phương.
"Đáp ứng ta, rời khỏi đây đi." Quý Tuệ Lam sờ gò má nàng, thanh âm như mê như hoặc, "Trước khi mọi chuyện quá trễ, muội hãy mau rời khỏi đây, riêng về Ngũ hoàng tử, cả Thái hậu lẫn Bệ hạ đều rất thương yêu nó, nhất định không để nó chịu thiệt thòi đâu."
Quý Tuệ Lam này thật khó mà phân biệt.
Câu nói từ miệng nàng ta nửa thật nửa giả, cho đến cuối cùng, căn bản vẫn không biết lời nàng ta nói cái nào là thật, cái nào là giả.
"Sáng ngày mai là ngày hai mươi chín tháng Chạp, là ngày Thái hậu xuất cung lễ Phật, bên cạnh đó cũng là ngày duy nhất trong năm cung nữ được đặt cách ra khỏi Hoàng cung, ra cổng thành gặp mặt gia quyến." Quý Tuệ Lam nắm chặt tay nàng, "Vốn dĩ cung nữ Sùng Thôn bên cạnh ta đã mất phụ mẫu từ nhỏ, nên ngày này cũng không có ra ngoài, nay nhường lại vị trí kia cho muội, muội phải hảo hảo tận dụng cho thật tốt cơ hội duy nhất này!"
Nói xong, Quý Tuệ Lam liền đưa thuốc chữa phong hàn cho nàng, sau đó mới rời đi.
...!
Bên trong Phượng Nghi cung, một tiểu cung nữ đang báo cáo tin tức với Hoàng hậu: "Hoàng hậu nương nương, hôm nay Diễm phi đã tới Phượng Thiên cung, nhưng khi nàng ta rời đi thì Hiền phi vẫn còn sống."
Hoàng hậu đã mang thai đến tháng thứ năm, bụng cũng đã lớn rất nhiều, nàng ta lười biếng nghiêng người nằm trên trường kỷ ngọc thạch, sau khi nghe tiểu cung nữ kia báo cái xong một lượt, Hoàng hậu mới chậm rãi nở nụ cười, "Thì ra là thế."
Cung nữ thấy vậy, sững sờ: "Nương nương cười gì vậy ạ?"
Hoàng hậu ung dung đáp: "Bổn cung có thể mượn đao giết người, tự nhiên Diễm phi cũng có thể."
Trong lúc tiểu cung nữ còn đang hoang mang, Hồng Nha từ bên ngoài tiến vào, cúi người thì thầm với Hoàng hậu vài câu, Hoàng hậu lập tức nở nụ cười: "Nhìn xem, không phải thời cơ đã tới rồi sao...!Hồng Nha, ngươi biết bây giờ nên làm gì rồi chứ?"
"Vâng." Hồng Nha cung kính cúi đầu, "Đến lúc đó, nô tỳ sẽ rút hết đám người ở Phượng Thiên cung, thuận tiện để Diễm phi hành động."
...!
Gió lớn thổi hoa, trăng treo đồi núi.
Đình Nguyệt Hy nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, chậm rãi giang tay ra, ánh mắt sáng lên trong đêm khuya u tối.
Trằn trọc hồi lâu, rốt cuộc Đình Nguyệt Hy cũng thở dài một hơi, từ trên giường ngồi dậy.
Là ảo giác của nàng sao?
Tối nay tựa hồ đặc biệt yên tĩnh.
Hồng Nha không có ở đây.
Đình Nguyệt Hy chỉ ngồi trên giường một lát, tay chân rón rén bước xuống giường, đẩy cửa thăm dò.
Két một tiếng.
Cửa mở, ánh trăng xuyên qua khe cửa thẳng tắp, soi trên mặt nàng.
Ngay cả cung nữ thị vệ gác đêm cũng không có, mọi người đi đâu cả rồi?
Bất kể là vì nguyên do gì thì điều này cũng là một cơ hội tốt cho Đình Nguyệt Hy, cũng là cơ hội duy nhất của nàng.
Một đôi zori từ phía sau cửa bước ra.
Sau đó từ tẩm điện đi thẳng vào hậu viện.
Trong sân viện, nàng lại bắt gặp Sùng Thôn đang đứng đó, trong tay còn cầm theo một tay nải cùng mũ sa rộng vành phủ vải trắng dùng để che mặt.
"Hiền phi nương nương." Sùng Thôn tiến về phía nàng, giao ra tay nải cùng mũ sa, "Người mau thay y phục, sau đó nô tỳ sẽ đưa người ra cổng thành."
Đình Nguyệt Hy gật đầu, nàng nhận lấy những món đồ trên tay Sùng Thôn, trở vào trong phòng tự mình thay y phục cung nữ.
Mang mạng che mặt màu trắng thêu hoa anh đào, lại đội thêm cả mũ sa phủ vải, nhưng cũng không thể che lấp dung nhan đẹp đến nao lòng của nàng.
Qua lớp vải lụa mỏng, trông nàng càng trở nên bí ẩn, mị hoặc và quyến rũ hơn gấp bội phần.
"Hiền phi nương nương, chúng ta đi thôi."
Đình Nguyệt Hy ưng thuận, cùng nàng ta đi ra cửa sau, cất bước rời khỏi Phượng Thiên cung hoa lệ.
...!
Hôm sau là ngày Thái hậu xuất cung tham dự lễ Phật.
Cũng là ngày cung nữ xuất cung gặp mặt gia quyến.
Từng hàng từng hàng cung nữ nối tiếp nhau ra cổng Hoàng cung.
Tiếng sáo vui tai, đàn ca réo rắt.
Bên trong Bảo Hương lầu, Quý Tuệ Lam vui mừng nhảy múa.
Trong lúc khom lưng thoáng nhìn về phía Sở Cửu Khuynh, nàng ta bắt gặp hắn đang thất thần chống tay lên cằm, mặc dù ánh mắt đang nhìn nàng ta nhưng tâm trí lại không biết bay đến nơi nào rồi.
"Á!"
Sở Cửu Khuynh phục hồi tinh thần, đứng dậy đi tới chỗ Quý Tuệ Lam ngã trên đất: "Sao lại không cẩn thận như vậy? Vạn ma ma, truyền thái y đến đây!"
Vạn ma ma vâng một tiếng, vội vàng rời đi.
"Múa thế nào lại mất tập trung thế hả?" Hắn bế ngang nàng ta đặt lên giường, "Đợi lát nữa đến giờ Thái hậu đến Quang Thiên tự, nếu chân bị thương thì nàng muốn nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ đi được, cứ ở lại Bảo Hương lầu ngẩn người đi."
Thấy khuôn mặt Quý Tuệ Lam hiện lên vẻ lo lắng, bỗng nhiên hắn nở nụ cười, vươn tay sờ sờ mũi nàng ta.
"Trẫm cũng sẽ ở lại." Hắn cười nói, "Cùng ngẩn người với nàng, được không?"
Quý Tuệ Lam hơi giật mình nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên từ trên giường bước xuống quỳ trước mặt hắn, nước mắt cuộn trào nói: "Bệ hạ, thần thiếp giấu trong lòng chuyện này đã lâu, vẫn luôn không dám bẩm báo, nhưng Bệ hạ lại đối tốt với thần thiếp như vậy, nếu thần thiếp còn không nói thì thật không nỡ chút nào!"
Sở Cửu Khuynh nghi hoặc nhìn nàng ta: "Nàng muốn nói gì?"
Quý Tuệ Lam mấp máy môi, giống như vừa trải qua một cơn ác mộng, ngập ngừng cắn răng nói: "Bệ hạ, Hy...!muội ấy..."
Hết chương 125.
58
827.