Trở lại Phượng Thiên cung dưỡng thương được một tuần, dưới sự chiếu cố của Sở Cửu Khuynh, Phượng Thiên cung đã huyên náo trở lại như trước, các cung nhân đều nhất mực bận rộn quét tước lau dọn, như thể Đình Nguyệt Hy chưa từng bị cấm túc, như thể cung điện nguy nga này chưa từng bị Đế vương lạnh lẽo.
"Nương nương, người có biết xông ra đỡ một dao đó là rất nguy hiểm hay không? Lỡ như Phù Khê kia thật sự đâm trúng tim người thì phải làm sao đây?" Tống Như Quỳnh vừa thay băng cho nàng vừa buông lời chất vấn, nương nương nhà nàng đúng là không suy nghĩ đến đại cục gì cả.
"Lúc đó bổn cung chỉ nghĩ đến sự an nguy của Bệ hạ, giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ đây!" Đình Nguyệt Hy uống lấy một ngụm trà, cười nói: "Nhưng nếu bổn cung không làm thế, liệu có biết được chân tình của Bệ hạ dành cho bổn cung không?"
"Nương nương nói vậy cũng đúng, nhưng suy cho cùng, chuyện này vẫn là rất nguy hiểm, sau này không cho phép người làm như thế nữa!"
"Rốt cuộc bổn cung là chủ tử hay ngươi mới là chủ tử thế hả?" Tống Như Quỳnh còn chưa kịp đối lại thì đã có ngời chạy vào thông truyền – có thánh chỉ đến.
Đình Nguyệt Hy nghe thấy thánh chỉ, liền sai cung nữ giúp mình thay lại phục trang tươm tất, sau mới chậm rãi hướng đại điện đi ra.
Vạn ma ma thấy Hiền phi nương nương tới, cười khẽ một tiếng rồi cung kính khom người, tiến lên hai bước hắng giọng, nói: "Thiên hoàng có chỉ, Hiền phi nương nương tiếp chỉ!"
Đình Nguyệt Hy quỳ xuống, các cung nữ xung quanh cũng đồng loạt theo nàng quỳ trên thảm gấm.
"Chiếu viết: Hiền phi Đình Nguyệt Hy tính tình tốt đẹp, an trinh diệp cát, hòa nhã thuần lương, vì trẫm mà không màng đến an nguy của bản thân, chuyện này ắt cả hậu cung đều biết, trẫm rất yên lòng, nay ban thưởng vị trí Quý phi thay cho lời khen ngợi của trẫm, chọn ngày mùng Tám tháng Sáu làm lễ sắc phong, khâm thử."
Ngày mùng Tám tháng Sáu, cũng là ngày sinh thần của nàng.
Đình Nguyệt Hy khấu đầu tạ ơn rồi vươn tay nhận lấy thánh chỉ sắc phong.
Vạn ma ma sau đó cũng xin phép trở lại Long Thần điện, nàng dõi theo bóng dáng của bà ta, đến tận khi không còn nhìn thấy gì mới chậm rãi quay người nhìn cung nhân quỳ phía sau: "Ngũ hoàng tử đã về chưa?"
"Hồi bẩm nương nương, Ngũ hoàng tử đang chép Kinh thư trong phòng." Đàn Diệp Hương tiến đến bên cạnh nàng, trong đầu không khỏi suy nghĩ, tấn thăng Quý phi, sao nàng một chút cũng không vui vẻ?
"Ngươi gọi Ngũ hoàng tử đến đây."
"Vâng." Đàn Diệp Hương vâng lệnh rồi yên lặng lui ra.
Mắt thấy Sở Khuynh Hàn đến trước mặt mình, gương mặt xinh đẹp của Đình Nguyệt Hy sáng lên nụ cười tươi, vươn tay vuốt ve đôi gò má anh tuấn của nhi tử.
Người trong hậu cung, vì mình mà đấu, vì gia tộc mà tranh, vì con mình mà đoạt, hầu như không một ngày ngừng nghỉ.
Nàng không sợ tranh đấu, cũng không sợ sau này sẽ có bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung vào cung, khi đã có điều khiến nàng muốn bảo vệ sẽ chỉ làm nàng càng thêm mạnh mẽ hơn mà thôi!
...!
Ngày mùng Tám tháng Sáu năm Thiên hoàng Đế Minh thứ mười tám vội đến, lễ tấn thăng Quý phi rốt cuộc cũng diễn ra.
Trong hậu cung Thiên Quốc, nắm thực quyền ngoại trừ Hoàng hậu ra thì chính là Quý phi, sau đó mới là Hiền – Thục – Nhân – Đức tứ phi.
Vì thế đại điển tấn phong này của Đình Nguyệt Hy được làm cực kì long trọng.
Sáng sớm dậy tắm rửa qua lễ phục đại điển, triều phục cùng trang sức dành cho Quý phi cực kì nặng nề rườm rà, nhưng nó chính là thứ thể hiện tôn quý nơi hậu cung này, là thứ mà bất cứ nữ nhân nào cũng ao ước được khoác lên mình.
Đình Nguyệt Hy được Tống Như Quỳnh và Đàn Diệp Hương nâng đỡ bước theo Lễ bộ Thượng thư lên đài cao.
Lễ bộ Thượng thư đi trước tế bái, Đình Nguyệt Hy đi theo sau lễ bái.
Sau ba lượt lễ bái, Lễ bộ Thượng thư tuyên đọc lại thánh chỉ sắc phong Quý phi thật lớn bên trong đại điện đến nỗi ngoài điện Bảo Hòa cũng có thể nghe thấy.
Sau đó có cung nữ bưng một khay bạc phủ hoàng cẩm bước vào.
Lễ bộ Thượng thư nhấc khăn phủ lên, bên trong khay bạc là Kim bảo cùng Kim sách hoàng gia.
So với Kim ấn Hiền phi lúc trước của Đình Nguyệt Hy, chu tước trên đỉnh ấn này điêu khắc càng thêm sống động và tinh xảo hơn.
Đình Nguyệt Hy tiếp nhận Kim bảo, Lễ bộ Thượng thư lại nói một hồi dài, đại khái là sau này Quý phi phải đoan chính phụ tá Hoàng hậu thống lĩnh lục cung.
Cầm lấy Kim bảo, Kim sách cùng chiếu chỉ sắc phong trong tay, nàng xoay người lại, triều phục thêu hình chu tước tung bay phấp phới, nàng đoan trang ngồi xuống ghế Quý phi.
Phía dưới là các cáo mệnh phu nhân từ tam phẩm trở lên đang ở trong kinh, mỗi người đều tỏ thái độ kính cẩn, vẻ mặt nể sợ quỳ xuống dập đầu hành lễ với Đình Nguyệt Hy.
"Mệnh phụ xin bái kiến Hiền Quý phi nương nương, Quý phi nương nương vạn phúc trường an!"
Đình Nguyệt Hy chậm rãi ngẩng đầu, giờ khắc này, nàng đã thành người được sủng ái nhất trong hậu cung, thân phận của nàng chính là Quý phi, là phi tần tôn quý nhất chỉ đứng sau Hoàng hậu.
"Chư vị mời đứng lên."
Các mệnh phụ đứng lên, Đình Nguyệt Hy cũng chầm chậm đứng dậy, đạp trên thảm đỏ đi về phía cửa đại điện, làn váy thướt tha như nước quét trên mặt đất, cao quý mà lộng lẫy.
Ở cửa lớn điện Bảo Hòa, có một nam nhân đang đứng chờ nàng.
Nam nhân ấy, thân mặc long bào màu đen tuyền thêu hoa văn Cửu trảo Kim long tối màu, hắn là nam nhân tôn quý nhất Thiên Quốc, cũng là người mà nàng quyết định sẽ vướng vào cả một đời, nhưng nàng yêu hắn và hắn cũng đã yêu nàng, vậy thì càng không có gì khiến nàng phải lo sợ nữa cả.
Một khi đã rung động rồi, là vạn kiếp không thể quay đầu.
...!
Chờ đại điển phong phi hoàn tất, trời cũng mờ tối.
Trở lại Phượng Thiên cung, Đình Nguyệt Hy mệt sắp xỉu, ngoài đại điện vẫn còn yến tiệc chúc mừng tấn phong, phía sau hậu viện lại tương đối yên tĩnh.
Đàn Diệp Hương cùng các cung nữ nhanh chóng tháo triều phục xuống cho nàng.
Dỡ xuống triều phục cùng trang sức nặng nề,.
Đình Nguyệt Hy uống xong một chén nước ấm, tựa vào trên trường kỷ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đại điển phong phi hôm nay, nàng ở trên đài cao nhìn thật rõ ràng.
Hoàng hậu tuy không nói gì nhưng sắc mặt chẳng chỗ nào tốt.
Còn trong văn võ bá quan cũng có bao nhiêu người có vẻ mặt phản đối chuyện này.
Chỉ có Thừa tướng cùng Thái úy là ủng hộ nàng.
Nhưng nàng có hai người họ, một người đứng đầu Văn quan, một người đứng đầu Võ quan phía sau hậu thuẫn, hầu như không có kẻ nào dám đứng ra càn quấy, chỉ có thể để lại bất bình trong lòng mà thôi.
Nàng không thông qua tuyển tú, thân phận lại xuất thân hàn vi, bọn họ không đồng tình cũng là hiển nhiên.
Vốn ở trên vị trí này là sẽ không tránh khỏi bị căm ghét.
Tránh không được thì làm sao, chỉ còn cách phải gắng sức theo đến cùng.
"Nương nương, người bận cả một ngày rồi, vẫn là nên nghỉ ngơi sớm thôi." Tống Như Quỳnh đứng bên cạnh giường thay nàng thả màn trướng xuống, không nhịn được lại nói: "Hay là nô tỳ xuống dưới trù phòng nấu một ít canh an thần cho nương nương dễ ngủ nhé?"
"Không cần đâu, bổn cung mệt ắt sẽ tự ngủ được thôi." Đình Nguyệt Hy mệt mỏi xua tay, "Ngươi vẫn là thay bổn cung lo cho Hàn Hàn đi."
"Vâng, nô tỳ rõ rồi, nương nương xin hãy nghỉ ngơi đi ạ." Tống Như Quỳnh buông màn xuống, sau khi thổi tắt nến cũng nhẹ nhàng lui ra khỏi tẩm cung.
...!
Cửu Vương phủ.
"Cố Minh Lập,Tiểu Hy nay đã là Quý phi nương nương rồi, ngươi không thay muội ấy vui mừng một chút được sao?"
Trong sân viện đầy ắp hoa đào rơi, trên bàn đá cẩm thạch, có hai bóng dáng nam tử đang ngồi, một hắc y nhân cao lớn tuấn mỹ, một bạch y nam tử như thiên tiên hạ phàm.
Quân Tự Phong rót cho hắn một chén rượu, môi khẽ vẽ nên nét cười tựa tiếu phi tiếu.
"A Hy là muội muội kết nghĩa của ta, đương nhiên ta sẽ thay muội ấy vui mừng rồi." Cố Minh Lập nhận lấy chén rượu từ tay y, tùy ý uống một hơi cạn sạch.
Đặt chén rượu bạch ngọc xuống bàn, hắn chợt nhìn sang y, "Ta tuy là Vương gia nhưng chỉ thích tự do tự tại nơi biên ải, không thích chôn mình trong Kinh thành hoa lệ, không thể chiếu cố A Hy, ngươi ngược lại thường xuyên vào trong cung, vẫn là nên thay ta bảo vệ A Hy..."
"Khoan, ta nghe lời này lại có chút không đúng..." Quân Tự Phong vội cắt ngang lời Cố Minh Lập, nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ...!ngươi thầm thương trộm nhớ Quý phi nương nương?".
Ra chương nhanh nhất tại # T RUMtruyeЛ.VN #
"Ta thầm thương trộm nhớ Nguyệt Hy?" Cố Minh Lập bật cười nhìn y: "Ngươi từ chỗ nào nhìn ra ta có ý với muội ấy vậy?"
Quân Tự Phong mím môi: "Ngươi thích hoa đào, mà nhũ danh của Nguyệt Hy (Sakura) cũng có nghĩa là hoa anh đào!"
"Chỉ có như vậy?" Cố Minh Lập cười lớn, "Đồ ngốc, ta thích hoa anh đào thì phải yêu A Hy sao?"
Quân Tự Phong bị hắn cười đến đỏ mặt tía tai, quyết định không nói nữa, bực bội đem chén rượu trong tay uống cạn.
Sở Thần Minh ( Cố Minh Lập) thấy Quân Tự Phong giận dỗi, liền nhéo lấy cái má mềm mại của y một cái: "Sao lại dễ giận như vậy hả?"
"Ta giận hồi nào?" Quân Tự Phong cáu kỉnh đẩy tay hắn ra.
Sở Thần Minh nhìn thẳng vào gương mặt tuyệt diễm của y, đáy mắt ẩn hiện một mảnh nhu tình khó thấy.
Ban đầu thích hoa anh đào vì cảm thấy chúng đẹp mắt, rồi năm tháng ấy, hắn lỡ yêu một người, mà trùng hợp thay, người hắn yêu cũng rất thích hoa anh đào, nên hắn lại càng yêu quý những đóa hoa màu hồng phấn ấy hơn nữa...!
Hết chương 129..