XUYÊN KHÔNG HOÀNG ĐẾ! HÃY MAU QUY PHỤC TA!


Ở phủ Tướng Quân tầm một tháng, Đình Nguyệt Hy mới biết được, nếp sống ở nơi đây cực giống với Nhật Bản, chỉ là có thêm một ít giao thoa văn hóa Trung Quốc.

Ví như y phục mặc trên người là trang phục truyền thống thập nhị y của Nhật Bản, nhưng văn thơ hay đạo nghĩa lễ giáo đều giống với đạo Khổng xuất xứ từ Trung Quốc.

Hôm nay là đầu tháng Bảy, công việc của nàng đều như mọi ngày, cực kì nhàm chán.

Nàng nhìn hình bóng chính mình phản chiếu trong thùng nước trong vắt kia mà ngẩn người.

Nha đầu này cùng lắm cũng chỉ có mười hai, mười ba tuổi, làn da nhem nhuốc bẩn thỉu, mái tóc dài sơ cứng rối tung được buộc cố định dưới thắt lưng bằng một sợi dây vải, gương mặt cũng được xem như là thanh tú dễ nhìn và đặc biệt là đôi mắt to tròn cùng con ngươi màu xanh lục bảo xinh đẹp khó tả.

Đôi mắt của nha đầu này cùng với nàng ở thế kỉ XXI giống nhau đến khó tin!
Chỉ là ở thế kỉ XXI, nàng căn bản không có xinh cho lắm, thuộc dạng bình thường chỉ được mỗi cái học giỏi.

Còn đúng kiểu con nhà người ta kia!
Nhưng nhìn ở thời đại này xem, tất cả các nô tỳ xung quanh nàng đây ai cũng thuộc dạng mi thanh mục tú, đều là cực phẩm đó!
Còn đang say sưa ngắm nhìn nét đẹp của mỹ nhân cổ đại, vai nàng bị ai đó vỗ lấy một cái, kèm theo đó là một giọng nói châm chọc, "Nha đầu ngốc, ngươi không lo làm việc mà ở đây thơ thẩn cái gì?"

Nàng giật mình quay người lại, chỉ thấy trước mặt mình là một mỹ nam tử tầm mười sáu, mười bảy tuổi, gương mặt nhu hòa trầm ổn, khí chất trên người tựa như một hoa hoa công tử cao sang quý tộc, hắn có một đôi mắt sắc bén cùng con ngươi xanh biếc tựa đại dương rộng lớn, sâu thăm thẳm không thấy đáy.

Trên người hắn là một bộ y phục truyền thống màu xanh thẫm, bên hông còn đeo một thanh kiếm dài tầm chín tấc.

Nàng lục lọi trong trí nhớ của thân thể này một hồi, người này hình như gọi là Quan Cảnh Hiên thì phải, lại còn là phu quân sắp thành thân của tiểu thư nhà nàng.

Kể ra cũng thật trùng hợp, khi Triều Dĩ Nghiên dẫn theo Đình Nguyệt Hy đi chùa thì gặp phải thổ phỉ, nếu ngày hôm đó không có Quan Cảnh Hiên trợ giúp, chắc chắn là sẽ gặp họa sát thân.

Vậy cũng xem như là quen biết.

"Quan thiếu gia, tiểu thư đang đợi ngài ở đại điện." Nàng đối nam nhân cười nói, "Ngài để cho tiểu thư đợi lâu như vậy là không muốn thành thân nữa sao?"
"A, ta không có ý đó!" Hắn đột nhiên cảm thấy thật gấp gáp, vẻ mặt vui đùa ban nãy cũng biến mất tăm, hai chân rất nhanh đã hướng đại điện chạy đi, trước khi khuất bóng còn không quên quay lại dọa nàng: "Nha đầu, đợi bổn thiếu gia trở lại sẽ trừng phạt ngươi."
"Nô tỳ chờ ngài!" Nàng không chần chừ lấy khắc nào liền nói vọng lại trả lời, sau đó tiếp tục xách nước.

...!
Tầm trưa, rốt cuộc cũng đã có thể ăn cơm.


Đình Nguyệt Hy vừa đi vừa xoa xoa cái thắt lưng đau nhức, đáng chết, việc giặt y phục thôi mà đã ngốn hết toàn bộ sức lực của nàng.

Chân trước vừa bước vào trù phòng thì đã thấy mọi người dọn dẹp bát đũa, chuẩn bị rời đi hết rồi.

"Hy, muội đến trễ nên liền hết cơm rồi." Uyển Đình tiến đến, lấy trong tay áo ra một cái bánh nướng vàng ươm, hẳn còn nóng đưa đến trước mặt nàng, "Muội đó, sau này phải nhanh chân một chút, không ai tốt như tỷ đây để phần cho muội."
"Đa tạ tỷ tỷ." Đình Nguyệt Hy vui vẻ nhận lấy, quả thật là nó hãy còn nóng, nàng cắn hẳn một ngụm lớn, tuy rằng biết chắc sẽ không đúng với lễ nghi quy tắc ở phủ Tướng Quân này, nhưng nàng hiện tại quá đói, muốn nàng ăn uống tao nhã lịch sự gì đó thì đợi nàng no bụng cái đã.

"Ăn từ từ thôi." Uyển Đình lấy khăn tay lau khóe môi cho Đình Nguyệt Hy, tựa như một tỷ tỷ ruột của nàng "Cẩn thận nghẹn đó, không ai giành với hai muội đâu!"1
Ăn vừa được nửa cái bánh nướng thì một bàn tay to béo giật phăng lấy khỏi tay nàng, Đình Nguyệt Hy vừa ngước mặt lên đã ăn ngay một cái tát.

Nàng ngã xuống nền đất dơ bẩn, một tay giữ chặt má, đôi mắt xanh lục bảo nhìn nữ nhân tròn béo trân trân.

"Uyển Đình!" Thương Tổng quản lớn giọng khiến Uyển Đình sợ hãi quỳ rạp xuống đất.

"Có nô tỳ!" Uyển Đình dán cả gương mặt xinh đẹp của mình xuống mu bàn tay, còn có thể thấy bả vai nàng ta run lên từng chập.


"Ta đã nói với ngươi biết bao nhiêu lần rồi? Con tiện tỳ này lười biếng như vậy, ngươi còn dám cho nó ăn, ngươi chính là không để ta vào mắt có đúng hay không?" Thương Tổng quản giận đến độ muốn thở không ra hơi, khuôn ngực mập béo phập phồng lên từng nhịp, "Thật là tức chết ta mà!"
"Nô tỳ biết tội, nô tỳ biết tội, xin Tổng quản đừng trách phạt Nguyệt Hy, muội ấy hôm nay đã làm việc rất chăm chỉ, muội ấy lại còn gầy như vậy...!nếu không ăn thật sự sẽ chết đói..." Uyển Đình dù biết bản thân mình sắp bị phạt, vẫn cầu tình cho nàng, "Xin Tổng quản mở rộng lòng bao dung, tha cho Nguyệt Hy đi..."
"Được...!ngươi muốn ta cho tiện tỳ này ăn chứ gì?" Bà ta nhìn chiếc bánh nướng chỉ còn lại một nửa trên tay, sau lại ném hẳn xuống nền đất đầy bụi bẩn, đôi geta đế đỏ không thương tiếc giẫm lên chiếc bánh, lúc này thì nó không còn là thứ để cho người ăn nữa rồi.

Đình Nguyệt Hy nhìn đôi guốc gỗ geta kia rồi lại nhìn phần cơm trưa của mình, nếu không ăn, nàng chắc chắn sẽ chết, thân thể này đã bị bỏ đói gần ba tuần rồi.

"Nào, ngươi muốn ăn thì lại nhặt lên mà ăn, còn không thì nhịn đói rồi tiếp tục làm việc đi!"
"Tổng quản, người thật cao tay mà!" Một tỳ nữ thân cận của Thương Tổng quản thấy nàng chật vật cũng chen miệng vào, "Nô tỳ cảm thấy, đối với loại tiện tỳ không biết thân biết phận này, cần dạy lại cho thật tốt.

Kẻo thiên hạ lại nói phủ Tướng Quân của chúng ta không biết dạy hạ nhân, như vậy chẳng phải rất mất mặt hay sao?"
"Ngươi nói đúng đấy."Thương Tổng quản dường như rất vui vẻ, "Ta đường đường là Tổng quản của Tướng Quân phủ, lại không thể dạy dỗ một nô tỳ lười biếng hay sao? Hôm nay, một là ngươi ăn bánh nướng trên đất rồi ra làm việc, hai là...!ngươi ra làm việc ngay cho ta, làm đến khi kẻng điểm canh ba mới được nghỉ ngơi!"
Canh ba? Đến lúc đó chẳng phải trời đã gần sáng rồi hay sao?
Nhưng muốn nàng ăn thứ đã bị người ta giẫm lên? Nó thật sự quá bẩn thỉu mà!
Uyển Đình vội ngước mặt lên, "Hy, muội không thể ăn, cho dù có đói chết cũng không thể ăn thứ đã bị người ta đạp qua!"
"Tiện nhân!" Thương Tổng quản không thương hoa tiếc ngọc, thẳng chân đạp Uyển Đình ngã hẳn ra phía sau.

"Tỷ tỷ!" Đình Nguyệt Hy đứng dậy định chạy đi đỡ Uyển Đình.


Bà ta thấy thế liền quát nàng, "Ta có cho ngươi đứng dậy sao? Quỳ xuống!"
"Tỷ không sao đâu." Uyển Đình bò dậy, quỳ xuống trước mặt bà ta, khẩn khoản cầu xin, "Tổng quản, Nguyệt Hy đã biết sai rồi, muội ấy còn nhỏ, người không thể sỉ nhục nhân phẩm của muội ấy như vậy!"
Ai không biết ở Bình An Thành này, phàm là nữ nhân bị sỉ nhục nhân phẩm, con đường mà họ tìm đến cuối cùng chính là chết!
"Nếu ta ăn, bà sẽ tha cho Uyển Đình tỷ tỷ chứ?" Giọng nàng quả thật quá mức trong trẻo, thanh thoát mềm mại, là chất giọng mà nữ nhân nào cũng ao ước có được.

"Được, ta hứa."
"Nhất định bà phải giữ lời!"
Bàn tay gầy guộc run run hướng chiếc bánh nướng bị giẫm nát bét, nàng cầm lên một mảnh nhỏ, cho dù như thế nào nàng cũng phải nhịn, thân phận của nàng không cao bằng Thương Tổng quản, bà ta có thể hô mưa gọi gió trong phủ Tướng Quân này, ngay cả Nhị tiểu thư Triều Dĩ Nghiên cao quý cũng phải nể bà ta ba phần.

Hôm nay nàng nhịn, nàng ăn thứ bị người ta giẫm đạp, nàng chấp nhận bị sỉ nhục!
Muốn bảo vệ tính mạng của mình, nàng phải tập nhẫn nhịn, sống ở thời đại phong kiến, kẻ nào lỗ mãng muốn bảo toàn danh dự gì đó là chuyện không thể xảy ra...!
Chỉ có thể nhún nhường nhẫn nại mới làm được việc lớn!
Thấy Đình Nguyệt Hy từng chút từng chút ăn cái bánh bẩn thỉu trên nền đất,Thương Tổng quản cười giễu, trước khi rời đi còn dặn dò một tỳ nữ bên cạnh "Chừng nào tiện tỳ này ăn hết mới được đi."
"Vâng, Tổng quản."
Nhận được câu trả lời như ý, Thương Tổng quản mới mãn nguyện rời đi.

Hết chương 2..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi