Tiệc tối mồng một tháng Giêng rốt cuộc cũng đến.
Từ lúc chạng vạng tối, Tiêu Dương Như đã giúp Đình Nguyệt Hy mặc xong triều phục, hiện tại đang giúp nàng búi tóc cùng trang điểm.
Nhìn triều phục diễm lệ với đuôi y phục dài phết đất, trông nàng thật có khí chất của một phi tần.
Điểm một ít son đỏ lên làn môi anh đào, đêm nay Đình Nguyệt Hy chính là một tuyệt sắc giai nhân a!
Cài trâm vàng hình hoa đơn giản nhưng không kém phần tinh tế, thay thêm bông tai ngọc thạch sáng chói, nàng cơ bản đã hoàn thành việc trang điểm rồi.
"Chủ tử, người thật xinh đẹp a!" Tiêu Dương Như không tiếc lời ngợi khen Đình Nguyệt Hy, không phải là Tiêu Dương Như đang cố tình nịnh nọt đâu, mà là chủ tử của nàng ta thật quá đỗi xuất chúng, bốn từ khuynh quốc khuynh thành căn bản cũng không đủ để hình dung về nét đẹp của Đình Nguyệt Hy.
Nàng nhẹ cười, một nụ cười thoáng động gió xuân, tựa như trăng non mới nhú, diễm lệ đoan trang, "Ngươi quá lời rồi."
Nhìn ngắm chính bản thân mình trong gương, nàng cảm thấy thực hài lòng về thân thể của nguyên chủ.
"Nô tỳ nào có quá lời, nô tỳ chỉ đang nói sự thật thôi." Tiêu Dương Như đỡ lấy tay Đình Nguyệt Hy giúp nàng đứng dậy, bước ra khỏi cửa tẩm điện.
Bang Dạ đã cầm sẵn đèn lồng chờ trước chính điện.
"Nô tài xin tham kiến chủ tử!" Bang Dạ cung kính cúi người chào nàng, sau mới đưa đèn lồng mình đang cầm cho Tiêu Dương Như
"Bang Dạ, ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?" Nàng không lạnh không nóng hỏi đến một câu.
"Hồi chủ tử, hoa đăng cùng đèn Khổng Minh còn có cả những lãng hoa tươi, tất thảy chúng nô tài đã chuẩn bị xong rồi ạ!"
"Rất tốt." Đình Nguyệt Hy nhìn sang Tiêu Dương Như.
Tiêu Dương Như hiểu ý, liền lấy ra một túi lụa đỏ, ban thưởng cho Bang Dạ.
"Nô tài xin tạ ơn chủ tử ban thưởng!" Bang Dạ cúi người nhận lấy, trong lòng thầm nói hắn quả nhiên có một chủ tử thật tốt, chỉ cần làm được việc, ắt hẳn phần thưởng hậu hĩnh sẽ đến tay.
"Không còn sớm nữa, Dương Như chúng ta đi thôi." Đình Nguyệt Hy cất bước ra khỏi chính điện, Tiêu Dương Như cũng nhanh chóng đi theo.
Bang Dạ mang theo đèn Khổng Minh cùng hoa đăng, còn có cả một giỏ cánh hoa tươi, lẽo đẽo chạy theo phía sau bọn họ.
...!
Yến tiệc lần này lại được tổ chức ở Thừa Minh cung, cách Vạn Hoa cung rất xa.
Đang trên đường đến Thừa Minh cung, bất chợt một giọng nói của nữ nhân vang lên cạnh nàng: "Đây ắt hẳn là Hiền Thường tại muội muội rồi!"
Đình Nguyệt Hy dừng bước chân lại, bên cạnh nàng lúc này xuất hiện một nữ nhân thanh tú xinh đẹp, trên người cũng mặc triều phục, nhưng xem ra chính là có phân vị cao hơn nàng.
"Chủ tử, đây là Lan Tiệp dư." Tiêu Dương Như đương nhiên biết vị Lan Tiệp dư từng bị Mộc tần dọa cho sợ mất mặt này.
"Thần thiếp xin tham kiến Lan Tiệp dư." Đình Nguyệt Hy đoan trang nhún người hành lễ với nàng ta.
Lan Tiệp dư trước giờ khi đến Phượng Nghi cung thỉnh an đều phải đối người khác hành lễ, chưa có ai lại ở trước mặt nàng ta hành lễ thế này, cảm giác sung sướng bỗng nhiên trào dâng.
"Miễn lễ, Hiền Thường tại không cần đa lễ như thế!" Lan Tiệp dư cười híp cả mắt lại, ngây thơ tựa như một bông hoa bạch liên trong sáng.
"Hiền Thường tại muội muội, hiện tại chúng ta có thể cùng nhau đi đến Thừa Minh cung!" Lan Tiệp dư mỉm cười với nàng, một nụ cười ngây ngô mang theo một tia mưu mô sảo trá khó thấy, "Ta nhập cung cũng đã hơn một năm, nhưng căn bản ngay cả một người tỷ muội để san sẻ tâm tư cũng không có, hay là Hiền Thường tại cùng ta kết giao có được hay không?"
"Lan Tiệp dư tỷ tỷ không sợ ta sẽ bán đứng tỷ hay sao?" Đình Nguyệt Hy cười nói, "Trong chốn thâm cung này, cho dù có trở thành hảo tỷ muội đi chăng nữa, cũng sẽ có lúc vì Đế vương mà trở thành kẻ thù của nhau.
Nếu đã biết rõ kết cục, vậy chi bằng không nên kết giao thì hơn."
Nói xong, nàng theo quy củ nhún người chào Lan Tiệp dư, sau đó đặt tay lên tay Tiêu Dương Như, nghiễm nhiên bước đi trước ánh mắt ngạc nhiên tột độ của nàng ta.
"Chủ tử, người thẳng thừng từ chối Lan Tiệp dư như vậy...!có phải là hơi quá hay không?" Tiêu Dương Như bất giác ngoảnh mặt nhìn lại phía sau, lại vô tình phát hiện ra ánh mắt tràn ngập vẻ giận dữ của Lan Tiệp dư.
Trong lòng lại tự dưng thầm hiểu ra mọi chuyện.
"Dương Như, chỗ thâm cung hậu đình này chính là một sân khấu.
Trên sân dưới sân đều là kịch, không ai là ở ngoài cuộc." Giọng nàng trở nên nhẹ hẫng, "Lan Tiệp dư này, tuyệt đối không thể nhìn vào vẻ bề ngoài mà đánh giá được!"
Tiêu Dương Như phát hiện đáy mắt Đình Nguyệt Hy xuất hiện một tia lãnh ý nho nhỏ.
Phải, nơi thâm cung này hoàn toàn không có tình bạn, cũng đừng mong có cái gì gọi là tỷ muội tình thâm.
Hậu cung chỉ có tranh đấu và chém giết lẫn nhau để tranh giành quyền lợi cùng sự sủng ái của Đế vương, căn bản nó không hề có tình người mà chỉ có sự tàn khốc không tài nào tả được mà thôi.
...!
Phượng Nghi cung.
Yến Tri Diệu một thân phượng bào quý phái thêu hình phượng hoàng uốn lượn, ngay ngắn ngồi trước gương để cho Lãng Nhạ chải lại mái tóc đen dài.
Nàng ta căn bản không biết được sự tin tưởng của Đế vương đã chẳng còn đặt ở nơi Hoàng hậu là nàng ta nữa rồi.
"Tối nay ắt hẳn sẽ có trò vui để xem." Hoàng hậu khẽ nói, "Lãng Nhạ, ngươi đoán thử xem, khi ấy vẻ mặt của Hiền Thường tại sẽ trông như thế nào?"
Lãng Nhạ cười tươi: "Hồi nương nương, vẻ mặt của nàng ta chắc chắn sẽ khó coi cùng cực, sau đó chính là thập phần xấu hổ a!"
"Ha ha!" Hoàng hậu chợt cười nói: "Đi, chúng ta đi xem trò vui của Hiền Thường tại nào!" Dường như tâm trạng Hoàng hậu rất tốt, nàng ta ung dung bước ra khỏi cổng Phượng Nghi cung, yên vị ngồi trên phượng giá thập phần cao sang quý phái.
Phượng giá chầm chậm hướng Thừa Minh cung mà đi.
...!
Tối nay hậu cung vô cùng náo nhiệt, vui mừng, Đình Nguyệt Hy chỉ đứng trước cổng Thừa Minh cung thôi đã có thể nghe thấy tiếng cười náo nhiệt, bản thân nàng cũng bị cuốn vào một chút vui sướng.
Vừa bước vào trong đại điện, nàng thấy hầu như mọi phi tần từ chính thất phẩm Quý nhân đều đã có mật đầy đủ.
Hướng Tiêu Dương Như trao một cái nháy mắt, Đình Nguyệt Hy liền đoan trang hành lễ: "Thần thiếp xin tham kiến các vị nương nương."
Sau đó lại ngồi xuống vị trí của mình, bọn họ đều đang nói cười vui vẻ, căn bản chẳng ai để ý đến nàng cả.
Như thế cũng tốt.
Dưới nàng còn có hơn năm vị Tuyển thị cùng sáu vị Canh y, đều đối nàng cung kính hành lễ.
Đình Nguyệt Hy chỉ mỉm cười nhẹ nhàng cho qua, đêm nay mọi phi tần đều phải đến đây dự yến tiệc, nàng có khả năng sẽ đem các nàng ghi nhớ thật kĩ.
Lan Tiệp dư khi nãy đi theo phía sau rốt cuộc cũng đã tiến vào trong chính cung, các Quý nhân đều rối rít đứng dậy đối nàng ta thi lễ.
Lan Tiệp dư cười khanh khách nói: "Miễn lễ!" Xong lại ngồi xuống bên cạnh Đình Nguyệt Hy.
"Hiền Thường tại đi cũng thật nhanh a, ta đuổi theo cũng không kịp bước chân của muội!" Lan Tiệp dư vừa ngồi xuống đã đối nàng nói.
"Muội chỉ là không muốn chậm trễ mà thôi." Đình Nguyệt Hy kéo kéo khóe miệng nói, đối với Lan Tiệp dư này nàng thật không muốn nói thêm lời nào.
Ánh mắt một số Quý nhân hướng về phía Lan Tiệp dư cùng Hiền Thường tại đang trò chuyện, trong lòng ghen tị trào dâng.
Một người xinh đẹp mang theo nét ngây thơ đơn thuần như một đóa hoa hồng trắng thanh bạch không nhiễm bụi trần, một người lại quyến rũ và tinh khiết tựa như hoa anh đào nở rộ dưới nắng xuân, chưa kể đến đôi ngọc lục bảo kia còn trong suốt và sáng ngời đẹp tựa như hai viên minh châu trân quý! Quả thật khi ngồi cạnh nhau chính là chói mắt người nhìn!
Đình Nguyệt Hy hết nói nổi, khi không Lan Tiệp dư này lại kéo đến vô số oán hận cho nàng.
Lúc này hai vị phi tần khác cùng đến, nhìn những gương mặt quen thuộc kia, Đình Nguyệt Hy biết các nàng đều được phong Tần vị.
Lan Tiệp dư cùng Đình Nguyệt Hy đều đứng lên, cúi thấp đầu hành lễ với các nàng.
Trừ Liễu tần cùng Vân tần còn chưa đến ra, những vị chủ tử cung tần khác đã đến.
Lan Tiệp dư vừa nhìn đến Mộc tần đoan trang ngồi trước mặt mình, một tia hận ý loan đến đáy mắt.
Đình Nguyệt Hy cười lạnh, quả nhiên giống như ý nghĩ của nàng!
Sau khi những vị phi tần này ngồi xuống, mắt đẹp của các nàng đều cùng nhau bắn về phía Đình Nguyệt Hy hiện tại là người đẹp nhất trong đại điện Thừa Minh cung, có mấy vị phi tần chanh chua nói mấy câu, bất quá đều được Đình Nguyệt Hy uyển chuyển đáp lời, sắc mặt nhất thời hết sức khó coi, có điều cũng không có lên tiếng khiêu khích thêm nữa.
Kế tiếp, Thừa Minh cung khôi phục lại vẻ huyên náo.
Một lát sau, Triều Nhã Miên cùng Vân tần tiến vào trong đại điện, ngoài phi tần cùng cấp bậc, tất cả các nàng đều phải đứng dậy hành lễ.
Triều Nhã Miên chỉ liếc nhìn Đình Nguyệt Hy một cái, đáy mắt thoáng qua một tia ngờ vực rồi trở về vị trí của mình, không nói thêm bất cứ điều gì nữa cả.
Vân tần cũng không nói gì, lạnh lùng ngồi xuống nệm gấm.
"Vốn tưởng bổn cung đã đến sớm, thật không ngờ các vị muội muội còn đến sớm hơn!" Một giọng nói mềm mại trực tiếp vang lên, ngay sau đó, một bóng dáng yểu điệu xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Thì ra là Thục phi đến, nàng ta cũng mặc triều phục nhưng được thêm một viền tay áo màu đỏ, rất hợp với hình dáng yểu điệu cao gầy của Thục phi, có vẻ xinh đẹp lại mang theo sự cao sang hào phóng.
"Tham kiến Thục phi nương nương, Thục phi nương nương vạn phúc!"
Mọi người vội vàng đứng dậy cung nghênh Thục phi đến.
Ngồi vào vị trí của mình, Thục phi phát hiện Đức phi, Nguyên phi, Hoa phi cùng Thần phi vẫn chưa đến, môi hơi cong một cái, đưa mắt nhìn sang Đình Nguyệt Hy đang ngồi cách đó không xa.
"Đây chẳng phải là Hiền Thường tại vừa được Bệ hạ thăng hẳn ba phân vị hay sao?" Thục phi cười nói.
Được rồi, vị Thục phi này, nàng căn bản không hề động đến nàng ta, thế nhưng nàng ta vẫn muốn biến nàng thành kẻ hấp dẫn oán khí!
Hết chương 52..