XUYÊN KHÔNG HOÀNG ĐẾ! HÃY MAU QUY PHỤC TA!


Yến Tri Diệu rời khỏi Long Thần điện, bước đi có chút không ổn, hẳn là còn đang trong trạng thái sợ hãi ban nãy.

"Nương nương...!người đừng lo lắng...!sau này chúng ta ít nhúng tay một chút...!hẳn là Bệ hạ sẽ nguôi giận thôi..." Lãng Nhạ đỡ lấy Hoàng hậu, mở lời khuyên ngăn.

"Ít nhúng tay...!ít nhúng tay..." Hoàng hậu mỉm cười chua xót, nói: "Ngươi bảo bổn cung làm sao có thể không nhúng tay đây? Từ khi còn nhỏ đã được tiên đế ban hôn cho Bệ hạ, năm ấy, bổn cung thành hôn, khiến cho bao nhiêu nữ nhân trong thiên hạ phải ghen tị đến đỏ cả mắt...!Mười mấy năm qua đi, từ một thiếu nữ mười hai tuổi ngây thơ đơn thuần, bổn cung đã từng bước trở thành người phụ nữ quyền lực nhất chốn thâm cung, ba năm một lần, bổn cung đều phải cùng Bệ hạ tuyển chọn phi tần mỹ nữ khắp nơi vào cung, rồi lại thấy họ được sủng ái, rồi lại thấy họ bị đày vào lãnh cung...!Ngươi nói xem, một nữ tử chịu cảnh chung phu quân cùng với những người phụ nữ khác, sao bổn cung có thể chịu nổi kia chứ?"
"Nương nương, nô tỳ hiểu tâm ý của người, nhưng...!tiếp tục như vậy, tay người sẽ nhiễm đầy máu tươi, thật không tốt..."Lãng Nhạ dìu Yến Tri Diệu, nhỏ giọng nói.

"Mẫu nghi thiên hạ thì đã sao? Đến cuối cùng cũng chỉ là một nữ nhân, mà đã là nữ nhân thì ắt hẳn sẽ có lòng riêng." Yến Tri Diệu nhẹ giọng nói một câu, sau đó bước lên phượng giá, trở về Phượng Nghi cung.

...!
Đình Nguyệt Hy về đến Vạn Hoa cung cũng đã vào trưa mất rồi.

Nàng ngồi trên giường, hai tay bao lấy cái má phấn nộn mềm mịn vẫn còn đang đỏ hây hây.

Tại sao chỉ cần hắn chạm đến nàng, nàng nhất định sẽ ngượng ngùng?
Rung động?

Hay...!
Yêu?
Đình Nguyệt Hy càng lắc mạnh đầu hơn nữa, nàng với hắn đều chỉ đang lợi dụng nhau mà thôi!
Chỉ có những nữ nhân đơn thuần ngu ngốc mới đặt tất cả tình cảm của mình ở chỗ Đế vương!
Suy cho cùng, đã là nữ tử thì sẽ có một ngày già đi, lấy sắc tranh tình chỉ là sách lược nhất thời, bởi lẽ lúc này hắn đang hứng thú với nàng, nhưng ai biết được sau này sẽ ra sao?
Đế vương đa tình nhưng cũng là nam nhân bạc tình nhất trong thiên hạ!
Đặt tình yêu ở một nam nhân như vậy, chi bằng dành hết cho bản thân mình thì hơn!
"Chủ tử, người đang suy nghĩ gì mà chuyên tâm vậy?" Tống Như Quỳnh vừa mang thức ăn vào trong tẩm điện, đã thấy Đình Nguyệt Hy thẩn thờ ngồi trên giường nghĩ ngợi rồi.

"Không có gì..." Đình Nguyệt Hy đi đến bàn gỗ trạm trổ hoa văn đỏ trong phòng, rồi chợt nói: "Dương Như, ngươi có biết ai là sủng phi của tiên đế trước kia hay không?"
Nàng đột nhiên lại muốn tìm hiểu một chút về hậu cung của tiên đế trước kia, xem xem có thể giúp ích gì cho nàng trên con đường thăng tiến không.

"Sủng phi a..." Tống Như Quỳnh nghĩ ngợi một lát rồi lắc đầu, "Hầu như tất cả ma ma giáo dưỡng đều không nhắc đến chuyện này, nô tỳ cũng không rõ..."
"Ngươi đi tìm Hệ nữ quan đến đây, bà ta ắt hẳn sẽ biết gì đó..." Đình Nguyệt Hy đột nhiên nghĩ đến Hệ nữ quan, bà ta ở trong cung rất lâu rồi, chắc chắn sẽ biết không ít chuyện đâu.

"Chủ tử, nữ quan Hệ Lã Mai rất không dễ mua chuộc...!bà ta cứng miệng lắm...!nô tỳ còn nghe nói trước đây bà ta từng hầu hạ qua Thuần Khánh Hoàng hậu của tiên đế, là người không nên chọc nhất..."

"Ha..." Đình Nguyệt Hy cười khẽ một tiếng, ánh mắt lộ ra nét ranh mãnh, "Ngươi chỉ cần mời bà ta đến đây, ta đương nhiên sẽ có cách khiến bà ta khai hết ra một cách thành thật nhất."
Tống Như Quỳnh không nói thêm gì nữa, vâng lệnh đi mời nữ quan Hệ Lã Mai.

Rất nhanh, Hệ Nữ quan đã đứng trước mặt Đình Nguyệt Hy
"Lão nô xin tham kiến Hiền Quý nhân." Hệ Lã Mai mặt không đổi sắc hướng nàng cúi người hành lễ.

"Nữ quan Hệ, bà đến rồi, mau ngồi xuống đi." Đình Nguyệt Hy niềm nở chỉ về phía chiếc ghế trước mặt mình, còn thản nhiên rót rượu cho bà ta.

"Hiền Quý nhân, cung nhân không được phép ngồi cùng bàn ăn với phi tử!" Hệ Nữ quan vội vàng từ chối.

"Chuyện này ta biết, bà biết, tuyệt không có người thứ ba!" Những tưởng nàng đang ám chỉ chuyện cung quy, nhưng sâu xa trong đó lại là ý tứ hoàn toàn khác.

Tống Như Quỳnh sớm đã bị nàng bảo ra ngoài canh cửa rồi.

Hệ Nữ quan nhíu chặt mày, hơi lo sợ ngồi xuống, "Không biết Hiền Quý nhân có chuyện gì muốn đối nô tỳ bàn riêng?"
"Nữ quan quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ như vậy liền biết ta có chuyện muốn nhờ đến bà rồi..." Đình Nguyệt Hy gắp một ít thịt cá vào bát của bà ta, trực tiếp nói: "Vậy ta không vòng vo nữa...!ta muốn biết một ít chuyện về tiên đế..."

Hệ Lã Mai mỗi lúc càng nhíu chặt mày hơn, "Hiền Quý nhân, chẳng phải chuyện về tiên đế, trước đó lão nô đã cùng người nói qua?"
"Phải, nhưng chuyện ta muốn hỏi lúc này là về hậu cung của tiên đế." Đình Nguyệt Hy nhếch khóe môi, "Nữ quan Hệ liệu có bằng lòng giảng giải cho ta nghe hay không?"
"Hiền Quý nhân...!chuyện này e rằng là không được..." Hệ Lã Mai bình tĩnh đáp lời nàng, "Thái hậu đã ra lệnh, bất cứ phi tử nào cũng không được phép biết về hậu cung của tiên đế, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không ngoại lệ, đây được xem như là điều được bảo mật tuyệt đối của Hoàng thất..."
"Vậy sao?" Đình Nguyệt Hy uống một ngụm rượu, vì cay nồng khiến nàng thích thú cười tươi, "Nhưng nếu đem so với nhi nữ của bà với Thừa tướng tiền nhiệm thì chắc hẳn sẽ không bí mật bằng đâu nhỉ?"
Hệ Nữ quan đánh rơi cả chén rượu trên tay xuống đất, đôi mắt trừng lớn nhìn nàng: "Hiền Quý nhân, sao...!sao...!sao..."
Bà ta biết, những điều này không phải ai muốn tra là tra ra được, trong cung cũng chẳng còn ai biết nữa rồi, trừ phi người giúp nàng là người có quyền lực rất cao.

"Bà muốn hỏi vì sao ta vẫn còn nhớ? Hệ ma ma, trí nhớ của bà cũng thật không tốt a!" Đình Nguyệt Hy vui vẻ dùng bữa, cũng không đem gương mặt đã tái đi của bà ta cho vào mắt, "Chẳng phải lúc dạy ta lễ nghi quy củ, bà còn khen ta đầu óc nhạy bén, dạy một lần liền hiểu ngay? Đương nhiên tư liệu kia cũng sớm được ta ghi nhớ tất thảy rồi."
Hệ Nữ quan run bắn người quỳ xuống đất, thiếu điều muốn lạy nàng thôi, "Hiền Quý nhân, lão nô cầu xin người,Tiệp Nhi ( con gái Hệ Lã Mai: Hệ Di Tiệp) không có tội tình gì cả, xin người rộng lòng khai ân tha cho nữ nhi của nô tỳ một con đường sống!"
"Nữ quan Hệ ta không phải loại người sẽ bắt con của bà làm con tin, ta chỉ cần nghe câu chuyện về hậu cung của tiên đế..." Đình Nguyệt Hy vẫn duy trì một nụ cười nhẹ như gió thoảng trên môi, "Nghe xong ta tự khắc sẽ để cho bà về, tuyệt không làm hại đến nữ nhi của bà."
"Nếu Hiền Quý nhân đã nói vậy, ta sẽ nói..." Hệ Nữ quan run lẩy bẩy ngồi lại ghế, hai tay đan chặt vào nhau, hít sâu một hơi rồi mới bắt đầu kể: "Hậu cung của tiên đế ngày trước có hơn một trăm phi tần, ai ai cũng là khuê nữ trong trắng hay nữ nhi nhà quan có tiếng, duy chỉ có một người duy nhất không phải như vậy, người đó là Thích phi."
Đình Nguyệt Hy vẫn im lặng.

"Thích phi là một nữ tử lầu xanh nhưng lại bán nghệ chứ không bán thân, xuất thân là con gái của một tiều phu đốn củi, nàng ta xinh đẹp thì không có gì để bàn, tài hoa lại còn xuất chúng, chưa kể đến có khả năng quyến rũ bất kì nam nhân nào, cho nên sớm đã được phong thành – mỹ nữ phong tình bậc nhất kinh thành." Hệ Lã Mai từ từ nhớ lại, "Ngày đó, tiên đế cùng Thuần Khánh Hoàng hậu và chúng phi tử cải trang vi hành, họ đi trên một con thuyền gỗ bình dị nhất, và đó cũng là lần đầu tiên tiên đế và Thích phi gặp nhau.

Thích phi là người được thuê đàn hát trên thuyền, giọng hát của nàng ta có một sức hút đặc biệt, khiến cho tiên đế ngày đêm mê đắm."
"Tiên đế chẳng phải là một minh quân được dân chúng ca tụng? Thế nhưng vẫn bị nữ nhân mê hoặc?" Đình Nguyệt Hy nhíu mày hỏi lại, nếu là ngày đêm mê đắm tửu sắc, vậy tại sao tiên đế vẫn là một minh quân?
"Đó là điều mà hiếm có vị Thiên hoàng nào có thể làm được." Hệ Lã Mai nhỏ giọng đáp, "Sau đó lại có chuyện không may xảy ra, đột nhiên bệnh tình của Thuần Khánh Hoàng hậu chuyển biến nặng rồi băng thệ ngay trên thuyền.


Nhưng lạ thay, khi ấy tiên đế một chút cũng không đau buồn, ngược lại người còn long trọng tổ chức lễ sắc phong cho Thích phi ngay chính trên con thuyền đó, nữ tử lầu xanh chỉ trong một đêm liền có thể trở thành phi tử của Thiên hoàng, khiến cho các vị nương nương khác không thể chấp nhận được.

Huống hồ chi, nàng ta chỉ là một nữ tử dân gian lại có thể đứng ở vị trí chính ngũ phẩm Tần, là điều mà hậu cung trước nay chưa từng có."
Được rồi, nàng ta là nữ tử lầu xanh chỉ cần đàn hát liền có thể trở thành Thích tần, còn nàng là phận nô tỳ vẫn phải dùng mưu kế mới có được phân vị Quý nhân...!
Bỗng dưng cảm thấy mình thật thất bại.

"Hậu cung mất Hoàng hậu như rắn mất đầu, tiên đế lúc đó đã cho tổ chức đại điển phong Hậu, sắc phong Hằng Quý phi – cũng chính là Thái hậu bây giờ lên làm Kế hậu, chính thức làm chủ lục cung, mẫu nghi thiên hạ!"
"Hệ Nữ quan, vị Thích phi kia phải chăng là một người có mưu kế?" Nàng không tin trong nơi thâm cung này có một nữ nhân thanh bạch lại chỉ cần sự sủng ái của Đế vương mà có thể leo lên Phi vị.

Hệ Lã Mai lắc đầu nói: "Thích phi tuy rằng có khả năng quyến rũ tiên đế nhưng nàng ta không hề giỏi mưu lược...!Trong khoảng thời gian sáu năm sống trong cung, không chỉ nàng ta bị hãm hại mất long tự hai lần, mà còn bị hạ độc, sau đó bị gài bẫy trở thành người hãm hại Thập hoàng tử, tru di tam tộc, bản thân nàng ta bị đày vào lãnh cung..." Bà ta tiếp lời, "Nhưng bù lại, nàng ta đã để lại cho thế nhân những vũ khúc đi vào lòng người, trong đó phải kể đến Uyên Ương Hồ Điệp Mộng nổi tiếng gần xa..."
"Uyên Ương Hồ Điệp Mộng? Đó chẳng phải là vũ khúc mà tiên đế lúc sinh thời từng nhất mực say mê, luôn được biểu diễn ở các buổi tiếp kiến trong cung hay sao?" Đình Nguyệt Hy đã từng chiêm ngưỡng qua Tướng quân cùng phu nhân nhảy một lần, vũ khúc thanh nhã tựa như cánh bướm mờ ảo bay lượn đó vẫn còn khảm sâu trong tâm trí của nàng.

Hệ Lã Mai chợt im lặng, sau lại nói: "Phải, thưa Hiền Quý nhân, nhưng uyên ương thì phải có đôi có cặp, ấy thế mà người cùng Thích phi tạo ra vũ khúc lay động thế nhân kia hoàn toàn không phải tiên đế..."
Uyên Ương Hồ Điệp Mộng là vũ khúc dành cho một cặp nam nữ nhân cùng nhảy, thể hiện sự quyến luyến không rời, gắn kết đồng tâm...!
Đình Nguyệt Hy nghĩ, nếu như người cùng Thích phi kia tạo ra vũ khúc này không phải tiên đế...!
Vậy phải chăng tiên đế đã bị nàng Thích phi mà mình nhất mực yêu thương sủng ái cắm cho một cặp sừng to bự?
Hết chương 59..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi