Lúc Đình Nguyệt Hy ra đến chính điện, đã thấy Hi Quý nhân ngồi trên ghế chờ nàng rồi.
"Tham kiến Hiền Quý nhân." Mặc dù nàng ta có phong hào Quý nhân, nhưng không phải bất kỳ phong hào nào trong Hiền – Thục – Nhân – Đức, chỉ là Hi Quý nhân chính thất phẩm, so với các thất phẩm khác không có phong hào Quý nhân, địa vị là cao, nhưng lại vẫn không bằng Đình Nguyệt Hy.
Nên đương nhiên vẫn phải đối nàng hành lễ.
"Hi Quý nhân tỷ tỷ quá khách khí rồi." Đình Nguyệt Hy rót trà mời nàng ta, "Tỷ lớn tuổi hơn ta, đáng lý ra ta phải đối tỷ hành lễ mới phải."
Dứt lời liền muốn quỳ xuống.
"Ấy Hiền muội muội làm vậy thật không hay." Hi Quý nhân tươi cười, ngăn chặn hành động của nàng, "Ta so ra với muội chính là thua kém phân vị, muội nếu như lại quỳ xuống hành lễ, không biết khi truyền ra khắp cung, Hi Quý nhân ta đây sẽ xấu hổ như thế nào."
Đình Nguyệt Hy nhìn vào đôi mắt nàng ta, nếu Hi Quý nhân này muốn diễn kịch, nàng đương nhiên sẽ bồi nàng ta đến cùng.
Hai người cùng ngồi xuống ghế, Tống Như Quỳnh hiểu ý liền tiến đến dâng lên một dĩa bánh mật gạo nếp hương thơm ngào ngạt.
Hi Quý nhân nhìn thấy trà và bánh, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Chẳng trách Hiền muội muội lại được Bệ hạ yêu thích đến vậy, so với bọn ta đây đúng là hiểu tâm tư của người hơn, ngay cả một chút điểm tâm cũng đích thân làm..."
"Để cho Hi tỷ tỷ chê cười rồi, điểm tâm này là món mà ta rất ưa thích, tỷ không ngại hãy nếm thử, xem có hợp khẩu vị hay không?" Đình Nguyệt Hy vội thay đổi chủ đề, tránh né lời nói của nàng ta.
"Đa tạ ý tốt của muội muội, nhưng trước khi vào cung ta cũng thường ăn.
Muội muội có lẽ cũng như vậy, sao bây giờ còn ưa thích như thế?" Hi Quý nhân vẫn không chịu bỏ qua, trong giọng nói có chút mỉa mai.
Đình Nguyệt Hy đắn đo, không biết Hi Quý nhân này đến với mục đích gì, nên chỉ thuận theo lời nàng ta mà nói cho qua chuyện: "Tất nhiên ta có ăn qua, e rằng còn nhiều hơn so với Hi tỷ tỷ đây."
Hi Quý nhân đờ người ra, hai bàn tay trong ống tay áo rộng bất giác xiết chặt lại.
Khẽ liếc nhìn tỳ nữ thân cận của mình một cái, nàng ta gật đầu rồi đặt hộp phấn của Thần phi lên bàn.
"Hiền muội muội, đây là phấn ngọc hương hoa nhài do ta đích thân mài ra để tặng cho muội.
Muội hãy xem thử, phấn này không giống loại thường được phân phát trong cung, rất mịn màng, mùi cũng rất thơm." Hi Quý nhân thu lại vẻ ghen ghét trong lòng, đối nàng mỉm cười, sau còn đem hộp phấn kia mở ra.
Bột phấn hồng hồng đặc biệt nhuyễn tựa như hạt bụi nhỏ li ti.
Đình Nguyệt Hy không vội nhận, chỉ gật đầu khen: "Quả nhiên là phấn tốt, nhưng đây là do đích thân Hi tỷ tỷ mài ra, ta vẫn nghĩ rằng mình không xứng đáng để nhận nó."
Nàng còn lâu mới nhận đồ của nàng ta, ai biết được trong hộp phấn này có độc không chứ?
Cũng không trách được nàng có suy nghĩ như vậy, hậu cung tựa như chiến trường, ai là bằng hữu ai là địch quân, không phải chỉ nhìn bề ngoài mà phán đoán ra được.
Hi Quý nhân nghe ra ý tứ từ chối của nàng, vội vàng nói: "Hiền muội muội, muội xinh đẹp như vậy, công sức của ta đây hoàn toàn không uổng phí."
Đình Nguyệt Hy cười khẽ: "Thành ý của Hi tỷ tỷ ta xin nhận, nhưng ta rất hiếm khi dùng đến phấn son, giữ lại mà không dùng đến, sẽ hao phí tâm tư của tỷ."
Hi Quý nhân để hộp phấn vào trong tay nàng, "Khi nào nhớ đến tâm ý của ta, muội mang ra dùng cũng không muộn mà."
Nếu hộp phấn này không vào tay Hiền Quý nhân, bản thân nàng ta cũng không biết ăn nói thế nào với Thần phi.
Mắt thấy đối phương như vậy, Đình Nguyệt Hy cũng đành chấp nhận: "Vậy ta xin đa tạ ý tốt của Hi tỷ tỷ!"
Nàng ra hiệu cho Tống Như Quỳnh nhận lấy.
Tống Như Quỳnh cầm hộp phấn, hướng thư phòng mà đi, nàng phải thử xem bên trong có chứa thứ gì đó không được sạch sẽ hay không.
Nhìn thấy cung nữ mang hộp phấn đi, Hi Quý nhân đột ngột nắm chặt lấy tay Đình Nguyệt Hy, dường như nàng ta bị xúc động bởi chuyện gì, bỗng nhiên gục đầu xuống bàn khóc nức nở.
Đình Nguyệt Hy chau mày, cung nữ hầu cận định tiến lại gần đỡ Hi Quý nhân, nàng nháy mắt ý bảo nàng ta lui ra.
Nàng lặng lẽ nhìn Hi Quý nhân, tiếng khóc lúc nhỏ lúc to, khoảng chừng thời gian uống một chén trà, nàng ta chậm rãi ngừng khóc, ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ làm người ta phải thương xót, nàng ta cắn chặt môi dưới, run rẩy nói: "Xin muội muội hãy giúp ta."
Đình Nguyệt Hy chậm rãi lên tiếng: "Tại sao tỷ lại nói vậy?"
"Ta không có nhan sắc, cũng không có tài nghệ, Bệ hạ chỉ đến Minh Lan điện của ta duy nhất một lần, từ đó về sau cũng không có đến nữa.
Đương nhiên, ta không dám vọng tưởng Bệ hạ sẽ độc sủng một mình ta.
Muội cũng biết rõ, nữ nhân trong cung phải dựa vào sự sủng ái của Đế vương mới mong có thể sống yên ổn, thế nhưng nhìn ta giãy giụa trong sự lạnh nhạt xa cách, chẳng lẽ muội nhẫn tâm đứng nhìn? Tỷ muội ta đều là xuất thân thường dân, tuy ta vào cung trước muội nhưng dẫu sao cũng đều là phi tần hậu cung, nếu như cùng nhau hầu hạ Bệ hạ, sau này có thể giúp đỡ lẫn nhau, vậy cũng có lợi thế hơn những người khác một chút..." Nói đến đó giọng Hi Quý nhân hơi yếu đi.1
Đình Nguyệt Hy mỉm cười: "Những người khác là ai? Chính là Hoàng hậu nương nương cùng những phi tần phân vị cao ư?"
Hi Quý nhân không ngờ Đình Nguyệt Hy sẽ dám nói ra, trong nháy mắt gương mặt biến sắc, quan sát cung nữ đang đứng bốn phía, vội vàng phủ nhận: "Không phải, đương nhiên không phải..."
Nàng cười khẽ, trong mắt hàm chứa vẻ lạnh nhạt: "Nếu như không phải Hoàng hậu nương nương cùng những phi tần trên cấp bậc chính thất phẩm, còn những ai có thể đe dọa tỷ muội chúng ta đây?"
Nàng ta vẫn nhìn xung quanh, lắc đầu không nói.
Đã có gan nói ra, lại không dám thừa nhận.
Đình Nguyệt Hy không giận, ngược lại cười nói: "Trong hậu cung, chuyện to hay nhỏ cũng đều do Hoàng hậu nương nương cai quản, nếu tỷ gặp khó khăn gì nên nhờ người giải quyết, với lại Hi tỷ tỷ nói tới việc cùng nhau hầu hạ Bệ hạ, ta thực sự không hiểu, không phải tỷ muội chúng ta luôn cùng nhau hầu hạ người ư? Chẳng lẽ trước kia tỷ chưa từng nghĩ thế?" Nói tới đây nàng cười cười, nâng chén trà lên uống một chút: "Tỷ tỷ ở trong cung lâu hơn ta, tâm tư ắt hẳn sẽ hơn ta rất nhiều, tự nhiên có khả năng làm cho Bệ hạ hồi tâm chuyển ý, còn như lúc nào mới có thể, cũng không phải do ta quyết định được."
Hi Quý nhân oán hận nhìn Đình Nguyệt Hy, đứng thẳng dậy: "Chả trách lúc Lệ phi nương nương bị giam luôn miệng nói lời oán hận, bảo Hiền muội muội đây là hồ yêu mê hoặc Bệ hạ, dối trên lừa dưới, mượn dao giết người! Xem ra hôm nay ta đã lĩnh giáo, nhưng xin Hiền muội muội đừng quên, xinh đẹp thế nào, thân xác cuối cùng cũng sẽ già đi, tình cảnh sau này của muội sẽ không kém cạnh ta đâu!"
Sao? Rốt cục bộ mặt thật cũng đã lộ ra, nhưng nàng vẫn giữ nguyên nụ cười như trước.
Hi Quý nhân nghênh mặt, vẻ sắc bén trong mắt như muốn giết người, "Một ngày nào đó có kết cục thê thảm bị đày lãnh cung, đừng trách Hi tỷ tỷ này chưa từng nhắc nhở muội." Nàng ta dứt lời, phất tay áo rời đi, nàng lắc nhẹ đầu, mỉm cười ăn điểm tâm.
Hóa ra Lệ phi bị giam rồi vẫn không không thay đổi miệng lưỡi ngoan độc, nói chuyện thị phi, hồ yêu mê hoặc Bệ hạ ư? Nghĩ tới đây nàng phì cười một tiếng.
Nếu nàng có thể xuyên không may mắn trở thành hồ yêu, nàng sẽ được tiêu diêu tự tại, ở trong động an ổn tu luyện thành tiên, có thể đi đến bất cứ đâu mà mình muốn, cũng không nhất thiết phải chôn thân nơi cung cấm này.
Tất cả bọn họ đều đã mắc phải sai lầm rồi, họ không hề biết, tại thời khắc này, Sở Cửu Khuynh không phải tìm kiếm phi tần mỹ nữ xinh đẹp, người hắn đang cần là một nữ nhân có thể xem hắn là một phu quân bình thường và nể sợ hắn những lúc cần nể sợ, căn bản là xinh đẹp đức hạnh hay không cũng không quan trọng.
Nhan sắc tàn phai và già đi thì sao chứ? Nó chỉ là thứ phụ trợ cho nàng mà thôi, cái mà nàng muốn dùng để thu phục thánh tâm chính là trí thông minh cùng tính cách của nàng.
Đình Nguyệt Hy này cũng không phải hồng nhan họa thủy, chưa từng khiến Đế vương phải mụ mị đi vì mình, hà cớ gì phải sợ sủng ái sẽ dễ dàng mất đi?
Nàng nở ra một nụ cười giễu cợt, không kiềm chế được, nàng chưa từng vui vẻ như thế, giống như vừa được nghe kể một câu chuyện khôi hài.
Quả nhiên vô cùng thú vị nha!
"Chủ tử!" Tống Như Quỳnh rất nhanh đã trở lại chính điện, "Hộp phấn này quả nhiên có độc! Mà còn là loại dùng lâu thì độc tố sẽ tích tụ càng nhiều, đến một thời gian nhất định, người dùng loại phấn này sẽ thất khướu chảy máu mà chết..."
"Cũng không nằm ngoài dự liệu của ta." Đình Nguyệt Hy dùng quạt phe phẩy, làn gió nhẹ nhàng len lỏi qua từng sợi tóc mềm mại.
Nàng vươn tay nhận lấy hộp phấn kia, phía bên trên còn khắc hình của Minh Lan điện.
Mỗi đồ dùng của phi tần đều sẽ được khắc lên hình nơi người đó ở, Hi Quý nhân này có phải là ngu ngốc quá hay không?
Chỉ sợ đằng sau còn có ẩn tình, hoặc là còn có chủ mưu sai khiến nàng ta.
"Chủ tử, nô tỳ sẽ đem chuyện này bẩm báo với Hoàng hậu nương nương, nhờ người phân xử!" Tống Như Quỳnh ở một bên ra ý kiến.
"Chỉ sợ sẽ đánh rắn động cỏ!" Đình Nguyệt Hy cười, giao hộp phấn kia lại cho Tống Như Quỳnh: "Người hận ta nhất vào lúc này không ai khác chính là Hoàng hậu nương nương, một Quý nhân thấp bé như ta căn bản sẽ không được người cho vào mắt.
Chi bằng ngươi mang hộp phấn này cất đi, ắt sau này sẽ có chỗ để dùng."
Một hộp phấn độc có thể dùng ở chỗ nào kia chứ?1
Hết chương 61..