XUYÊN KHÔNG HOÀNG ĐẾ! HÃY MAU QUY PHỤC TA!


Hơn một tháng sau đó, Sở Cửu Khuynh không hề đặt chân đến Đào Viên điện nửa bước.

Mà danh tiếng của vị Sử Tuyển thị kia đã muốn lên đến chín tầng mây luôn rồi.

Một hôm, Tống Như Quỳnh trên tay cầm theo một chậu hoa hải đường nhỏ đang ra nụ, cười nói với Đình Nguyệt Hy: "Chủ tử, người xem, hoa hải đường này rất đẹp, người ở Hoa phòng biết chủ tử yêu hoa nên đặc biệt đưa đến."
"Ngươi cứ đặt trên bàn là được rồi." Đình Nguyệt Hy ngồi bên khung thêu, thuận miệng hỏi Tống Như Quỳnh, "Dạo này vị Sử Tuyển thị kia sao rồi?"
Người ta vào cung đã hơn một tháng, nhưng nàng lại không biết được chút thông tin gì về Sử Tuyển thị này, ngay cả mặt mũi ả ta như thế nào cũng chưa từng thấy.

Tống Như Quỳnh đứng bên cạnh nàng, vò góc áo nói: "Hồi chủ tử, hiện tại Bệ hạ sủng ái nàng ta lắm."
"Nàng ta rất đẹp sao?"
"Chủ tử, nói về sắc đẹp thì nàng ta thật sự không bằng ai, nhưng được cái có giọng hát rất hay." Tống Như Quỳnh lớn mật nói, "Nàng ta mới vào cung có một tháng mà đã được Bệ hạ sủng ái như vậy, người xem có phải..."
Đình Nguyệt Hy mỉm cười, bàn tay nhỏ bé chạm vào bức tranh thêu của mình, nhẹ nhàng vuốt ve.

Sau một lúc lâu mới nói: "Bệ hạ cũng nhất thời thích mới lạ thôi."
Lại hơn nửa tháng sau đó, vẫn không có phi tần nào trong hậu cung được sủng ái ngoài vị Sử Tuyển thị kia.

Ả ta thông minh lanh lợi, am hiểu ca xướng, rất được Sở Cửu Khuynh sủng ái, sau còn được phong làm tòng thất phẩm Sử Tài nhân.

Tự dưng nổi như diều gặp gió, ngay cả Mai Quý phi mang thai gần sáu tháng cũng tự mình thưởng lễ vật cho ả.


Sử Tài nhân cũng thích nịnh hót Mai Quý phi, hai người cực kì thân cận.

Sử Tài nhân ỷ mình được sủng ái, ngay cả phi tử trên phân vị của mình cũng không xem ra gì.

Lại một đêm tĩnh mịch, dưới ánh nến vàng leo lắt, Đình Nguyệt Hy ngồi trên giường, tay lại bâng quơ gảy đàn, bỗng chốc, có giọng nữ tử ca xướng truyền đến, tiếng ca thật là uyển chuyển du dương, lấn át đi cả tiếng đàn trong tẩm điện trống trãi.

Đình Nguyệt Hy buông đàn sang một bên, hỏi Tống Như Quỳnh đang đốt than bên cạnh, "Đó có phải là giọng của Sử Tài nhân không?"
"Hồi chủ tử, đó đích xác là giọng hát của Sử Tài nhân, truyền đến từ Phượng Loan các." Tống Như Quỳnh vừa nói vừa lắc đầu, "Nửa đêm nửa hôm nàng ta còn ca hát ồn ào như vậy, chưa kể đến Phượng Loan các còn ở ngay trong Ngự Hoa viên, thật có chút không hợp với cung quy."
Đình Nguyệt Hy cười nhẹ, "Như thế mới thấy được Bệ hạ sủng ái nàng ta đến mức độ nào."
Không còn ai trong hai người lên tiếng nữa, không khí trong phòng bỗng chốc trở nên im lặng, chỉ nghe được vài tiếng nổ nhỏ trong chậu than đã đỏ hồng, gió lạnh ngoài cửa sổ thổi qua từng cơn, ở xa xa còn nghe tiếng cười truyền đến.

Tiếng cười của ả kiêu ngạo như vậy, ca vào ban đêm yên tĩnh, còn vang đến tận Vạn Hoa cung xa xôi nhất Hoàng cung này, quả thật rất vi diệu.

...!
Phượng Nghi cung.

Yến Tri Diệu chán ghét ném luôn cả tách trà hoa cúc trên tay xuống, nàng ta chỉ mới chợp mắt được một chút mà đã bị Sử Tài nhân kia đánh thức mất rồi.

"Lãng Nhạ, mau chóng đi may miệng nàng ta lại cho bổn cung!"
"Nương nương...!chuyện này e rằng không được..." Lãng Nhạ khó xử đứng một bên, "Bệ hạ cũng đang ở Phượng Loan các thưởng thức ca xướng, lúc này nếu nương nương ra tay, e rằng Bệ hạ sẽ..."

"Càng chán ghét bổn cung hơn?" Gương mặt Yến Tri Diệu tiều tụy đi trông thấy, quầng thâm dưới mắt đã đen xì, hiển nhiên là sức khỏe không tốt, mất ngủ liên miên, "Hết Hiền Quý nhân rồi đến Sử Tài nhân, tới khi nào các ngươi mới buông tha cho bổn cung..."
Yến Tri Diệu nói đến đâu, nước mắt lại chảy đến đấy, trông đặc biệt đáng thương.

Ho nhẹ hai tiếng, nàng ta chật vật nằm lại giường, quay mặt vào trong.

Bóng lưng gầy lại phảng phất nét cô đơn, vừa trống trãi vừa thê lương.

Lãng Nhạ thả màn lụa xuống, nàng ta cũng không có cách nào khuyên ngăn, Hoàng Hậu đã nằm trên giường hơn cả tháng nay rồi, sức khỏe suy yếu không chịu uống thuốc đã không nói, nay lại chẳng ăn uống gì, Bệ hạ lại chẳng màng đến thăm, ngày ngày đêm đêm mê đắm Sử Tài nhân đến từ Hạ Quốc kia, đây chính là muốn bức chết Hoàng hậu mà!
...!
Thụy Du cung.

Triều Nhã Miên đang ngủ ngon lành, lại vì tiếng hát truyền đến mà ném cả chiếc gối bông xuống sàn.

" Duyên Tuyền, ngươi đâu rồi?" Mang thai gần ba tháng không thể tức giận, Triều Nhã Miên lớn giọng gọi tỳ nữ thân cận của mình.

Duyên Tuyền rất nhanh đã chạy vào trong tẩm cung, quỳ xuống, "Không biết nương nương có gì sai bảo nô tỳ?"
"Nửa đêm nửa hôm, rốt cuộc nữ nhân nào không biết sống chết lại ca xướng như vậy?"
"Hồi nương nương, nô tỳ có đi nghe ngóng qua, là Sử Tài nhân vừa mới tiến cung đang ca một khúc nhạc mới sáng tác cho Bệ hạ nghe..." Duyên Tuyền thành thật nói, "Nô tỳ còn nghe nói, Bệ hạ dường như rất thích, đến giờ này vẫn còn ở Phượng Loan các cùng nàng ta ca hát uống rượu."
"Lại là Sử Tài nhân đó sao?" Triều Nhã Miên giận run cả người, nguyên một tháng trước Đình Nguyệt Hy độc sủng thánh tâm cũng không có quá phận như vậy, Sử Tài nhân này lại ngang nhiên mê hoặc quân vương, nếu còn không ngăn cản, e rằng để Thiên hoàng càng đắm càng sâu, khi đó lại trở thành mối họa khôn lường.


Từ minh quân ngàn dân kính trọng trở thành hôn quân vô đạo mê đắm tửu sắc đời đời căm ghét, nhất định sẽ không có kết quả tốt, "Hoàng hậu nương nương có đến can ngăn hay chưa?"
"Nương nương, cả tháng nay sức khỏe của Hoàng hậu nương nương đã xấu đi rất nhiều, suốt ngày chỉ nằm trên giường uống thuốc thay cơm, bệnh tình lại không thấy thuyên giảm, e rằng sẽ không thể can dự vào chuyện này." Duyên Tuyền rối rắm, "Người xếp thứ hai sau Hoàng hậu nương nương chỉ có Mai Quý phi, nhưng Quý phi nương nương lại đang mang thai long tự đến tháng thứ sáu, ngại bụng lớn di chuyển khó khăn hẳn sẽ không can dự vào chuyện này, trong các vị phi tử còn lại, người cao nhất hậu cung lúc này là chính nhị phẩm Thục phi nương nương, hẳn là người sẽ xử lí chuyện này.

Nương nương hãy yên tâm nghỉ ngơi, chuyện dưỡng thai đối với người vẫn quan trọng hơn..."
Triều Nhã Miên chán ghét nằm lại giường, cũng may cho Sử Tài nhân rằng nàng đang mang thai long tự, không được làm điều ác, nếu không Liễu tần này nhất định sẽ đích thân đến Phượng Loan các cắt lưỡi ả ta cho cẩu ăn, sau này khỏi hát hò gì nữa, điếc hết cả tai!1
...!
Trường Thọ cung.

Thái hậu tuổi tác tuy không cao nhưng rất khó ngủ, vừa nhắm mắt dưỡng thần một lát thì đã phải giật mình thức dậy, bà quay sang Bạch Ái đang hầu cận bên cạnh, vẻ mặt cùng cực bất đắc dĩ, "Bạch Ái, ngươi nói xem, kiếp trước của Sử Tài nhân này phải chăng chính là một con chích chòe? Từ sáng đến tối cứ ca hát không ngừng, ai gia nghe đến hoa mắt chóng mặt."1
Bạch Ái ở một bên quạt cho Thái hậu, cười nói: "Thái hậu bảo trọng phượng thể, Sử Tài nhân này là người Hạ Quốc, không hiểu được quy củ của Hoàng thất Thiên Quốc chúng ta, trong lần nàng ta tiến cung chẳng hạn, người có thể thấy nàng ta ăn mặc phong phanh hơn các phi tử của ta rất nhiều.

Hậu cung Thiên Quốc coi trọng chính là nữ nhân ăn mặc kín đáo lễ nghi, nên đối với một nữ nhân ăn mặc mỏng manh quyến rũ, lại biết cả hát nhảy múa như vậy, được sủng ái đương nhiên sẽ càng kiêu căng ngạo mạn, Thái hậu cũng đã thấy qua nhiều nữ nhân cậy sủng sinh kiêu như vậy rồi, sao còn phải lo lắng cho tổn hại sức khỏe?"
"Nếu nàng ta không phải người Hạ Quốc, ai gia sớm đã mang nàng ta đày vào lãnh cung!" Thái hậu uống một ngụm trà, "Nhưng sao ai gia không thấy Hoàng hậu ra mặt giải quyết việc này? Chẳng phải mỗi khi hậu cung xảy ra chuyện Hoàng hậu là người đầu tiên đứng ra hay sao?"
Bạch Ái kính cẩn thưa: "Thái hậu, bệnh tình của Hoàng hậu nương nương vẫn còn chưa khỏi, phượng thể mỏi mệt, luôn nằm trên giường dưỡng bệnh, cũng không có ra ngoài cho nên đối với chuyện này chính là lực bất tòng tâm."
"Hoàng hậu vẫn chưa khỏi? Chẳng phải thái y nói chỉ bị nhiễm chút phong hàn thôi sao?" Thái hậu nhíu chặt mày, Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, hậu cung cũng không thể một ngày không có chủ.

"Hồi Thái hậu, đúng là Hoàng hậu nương nương ban đầu bị nhiễm phong hàn, nhưng sau đó bệnh cũ lại tái phát, cho nên mới lâu khỏi như vậy." Bạch Ái đỡ lấy tay Thái hậu, "Hay là nô tỳ dìu Thái hậu vào trong nghỉ ngơi trước, sau đó sẽ đến Phượng Loan các nhắc nhở Sử Tài nhân một lượt."
"Ừ, ngươi cứ nhắc nhở nàng ta nhẹ nhàng là được, có gì không phục cứ bảo nàng ta đến gặp ai gia!"
Tôn ti hậu cung rối loạn, bà cũng chẳng vui vẻ gì cho lắm.

Thái hậu thở hắt ra một hơi, tùy ý để cho Bạch Ái dìu mình vào trong tẩm cung, bộ dáng bước đi nhẹ nhàng thướt tha, so với nữ nhân hai mươi tuổi thật không khác biệt là bao.

...!

Sáng sớm hôm sau, Tống Như Quỳnh dâng lên một bát cháo bào ngư nóng hổi, vừa giúp nàng quạt cho nguội vừa nói: "Chủ tử, sao người vẫn còn tự tại như vậy? Trong cung vì sự kiện đêm hôm qua của Sử Tài nhân mà nháo nhào lên hết rồi."
Đình Nguyệt Hy nhấp một ngụm trà, mỉm cười: "Chủ tử như ta còn chưa loạn, nô tỳ như ngươi đã lo lắng vậy rồi?"
Tống Như Quỳnh im lặng không nói, một lúc lâu mới mở miệng, "Sử Tài nhân đó ỷ mình là người Hạ Quốc, lại được sủng ái mà kiêu, nửa đêm hát vang ảnh hưởng đến giấc ngủ của các chủ tử đã không nhắc đến.

Nô tỳ còn nghe nói đêm qua tỳ nữ Bạch Ái của Thái hậu có đến khuyên ngăn, lúc đó Bệ hạ đã sớm hồi cung nghỉ ngơi, nàng ta còn không biết lễ tiết hạ lệnh bắt Bạch Ái rồi đày vào trong Dịch Đình cục." Tống Như Quỳnh rõ ràng chính là không phục, "Bạch Ái dù sao cũng là cung nữ hầu hạ Thái hậu lâu năm, lại bị một phi tử phân vị thấp sỉ nhục như vậy, hại Thái hậu mất hết thể diện, thật quá quắt!"
Đình Nguyệt Hy ngược lại mỉm cười: "Đó là chuyện tốt mà."
"Chủ tử, tôn nghiêm Hoàng thất bị một Tài nhân nhỏ nhoi phá nát như vậy, người còn có thể nói đây là chuyện tốt sao?" Tống Như Quỳnh vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng, cảm thấy cháo đã nguội đi chút ít, liền dâng đến trước mặt nàng.

"Nàng ta được cưng chiều đã khiến cho tất cả phi tần trong hậu cung bất mãn, không biết kiểm điểm lại còn kiêu căng, không phải là tự đào hố chôn thân hay sao?" Nàng múc một thìa cháo thổi sơ qua, ăn một ít rồi tiếp tục nói, "Tư chất không biết tự hạn chế, có thể thấy được sự ngu xuẩn của nàng ta, người như vậy tuyệt đối không thể uy hiếp được địa vị của ta chứ đừng nói đến các vị nương nương phân vị cao phía trên." Nàng rót tiếp một ít trà hoa nhài, làn khói nghi ngút lập tức tỏa ra hương thơm ngào ngạt, "Nàng ta chính là kẻ không tài nào làm được việc lớn, ngươi cũng đừng so đo làm gì."
Tống Như Quỳnh chợt đáp lại: "Chủ tử, tuy rằng là vậy nhưng Bệ hạ còn chưa có lên tiếng trừng trị nàng ta.

Huống chi nàng ta còn có giao hảo với Quý phi nương nương, thật có chút khó khăn."
Đình Nguyệt Hy không ấm không lạnh nói: "Đó là chuyện sớm muộn thôi.

Hôm qua mặt mũi Thái hậu và Hoàng hậu nương nương đều bị mất sạch, tôn ti hậu cung rối loạn như tơ vò, cho dù Quý phi nương nương muốn giúp cũng không giúp được.

Lại chưa nói đến Quý phi nương nương chỉ còn ba tháng mười ngày nữa là lâm bồn, điều quan trọng nhất lúc này chính là long tự trong bụng, nàng ta sẽ không dại gì mà sa vào vũng lầy này đâu."
Tống Như Quỳnh gật đầu, "Chủ tử nói có lí." Sau lại đưa ra ý kiến, chuyển chủ đề: "Tiết trời ấm áp, trong Ngự Hoa viên hoa đã nở rất đẹp, chủ tử có muốn đi dạo một chút cho khuây khỏa không? Từ khi người được sắc phong đến giờ, ngoài đi dự yến tiệc, thỉnh an Thái hậu ở Trường Thọ cung, thỉnh thoảng đưa điểm tâm đến Long Thần điện của Bệ hạ ra, người chẳng rời khỏi Đào Viên điện này nửa bước..."
Đình Nguyệt Hy buông thìa ngọc trên tay xuống, làm ra vẻ mặt giận dỗi, "Ngay cả ngươi cũng chê ta nhạt nhẽo? Ngoài việc ru rú trong Đào Viên điện này thì chẳng làm được tích sự gì có đúng không?"
"Chủ tử, nô tỳ không có ý đó!" Tống Như Quỳnh vội vàng xua tay, thanh minh nói: "Nô tỳ chỉ lo lắng cho ngọc thể của chủ tử thôi, ra ngoài đi dạo thưởng hoa cũng rất tốt mà."
Nàng phì cười: "Ta chỉ đùa thôi, ta ngoài đi dạo một lát cũng tốt, nếu không đám nữ nhân kia lại xem ta là một con rùa rút đầu, thi nhau ức hiếp."
Hết chương 64..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi