XUYÊN KHÔNG HOÀNG ĐẾ! HÃY MAU QUY PHỤC TA!


Kết thúc đại lễ phong phi là vào buổi trưa, nếu thật sự tổ chức theo quy chế trong cung, căn bản đến nửa đêm vẫn chưa xong đâu.

Tống Như Quỳnh thấy Đình Nguyệt Hy có chút mệt mỏi liền chạy đến đỡ lấy tay nàng, theo chân nữ quan Thượng Cung cục đi đến Phượng Thiên cung.

Phượng Thiên cung là cung điện lớn nhất ở phía Tây lục cung, cùng với Phượng Nghi cung của Quảng Cơ Hoàng hậu chạy song song phía Đông lục cung, chiếu rọi lẫn nhau, được ngăn cách bởi Long Thần điện.

Ngũ gian chính cung và hành lang trước sau của Phượng Thiên cung đều vẽ cảnh đẹp mọi nơi ở Thiên Quốc, có núi non trùng điệp, nước chảy hữu tình, hoa mẫu đơn nở rộ bốn phương,...!nàng biết rõ, mỗi một bức họa đều là những nơi mà Sở Cửu Khuynh đã từng đi qua...!
Trong gian chính cung có bình phong, phía trên vẫn treo tấm biển đề bốn chữ hiền đức độ lượng ngày đó hắn ngự bút ban cho nàng.

Sở Cửu Khuynh thấy bài trí trong cung tuy không xa hoa nhưng mỗi vật đều mang vẻ thanh lịch, hiển nhiên là rất hài lòng.

Nữ quan nọ vội nói: "Nương nương đã đi đường vất vả, bên phía gian phòng phía Tây đã chuẩn bị ít trà bánh, thỉnh nương nương tới đó dùng một ít, khoảng hai canh giờ sau cung nữ của Thượng Thực cục sẽ đến đây dâng thiện cho người."
"Đa tạ nữ quan." Đình Nguyệt Hy điềm nhiên trả lời, "Bà cũng đã đưa bổn cung đến Phượng Thiên cung rồi, Thượng Cung cục còn nhiều công việc, nữ quan nên về sớm thì hơn."
Bà ta vội khom người, "Vậy lão nô xin phép cáo lui."
Đợi bà ta đi khuất,Đình Nguyệt Hy từ trong chính cung đi ra phía ngoài, liền phát giác Thượng Cung cục đã sớm an bài đưa những cung nhân hầu hạ cũ ngày trước ở Vạn Hoa cung đến Phượng Thiên cung, Đàn Diệp Hương ắt hẳn cũng sắp được điều đến đây rồi.

Nàng thấy yên lòng một chút, rồi mới cùng Tống Như Quỳnh chậm rãi đi đến gian phòng phía Tây.

"Nương nương, người có tâm sự sao?" Đỡ Đình Nguyệt Hy ngồi xuống ghế, Tống Như Quỳnh thấy nàng không có bất kì một biểu cảm nào liền có chút nghi hoặc, nàng được tấn phong làm Thục nghi, chẳng lẽ không vui sao?

"Không." Đình Nguyệt Hy lắc nhẹ đầu, đem một khối hoa quế cao đưa đến bên môi, "Ngươi đi chuẩn bị một ít lễ vật, bổn cung muốn đến Thụy Du cung ngồi một lát."
"Nương nương, người vừa mới trở về, hay là để ngày mai mới đi? Nô tỳ sợ thân thể người vẫn chưa khỏe..." Tống Như Quỳnh đứng một bên rót trà cho Đình Nguyệt Hy, vị trà hoa đào thơm ngát mà ngày trước nàng rất thích.

Đình Nguyệt Hy không đáp lời Tống Như Quỳnh, nàng chỉ nhìn vào ánh mặt trời phản chiếu trong chén nước trà ngọc bích trong veo, nhất thời có chút thất thần, lại bỗng nhiên nghe được tiếng gọi quen thuộc bên ngoài: "Rốt cuộc muội cũng đã trở lại rồi, Tiểu Hy."
"Miên tỷ tỷ?" Đình Nguyệt Hy vội vã quay đầu lại, đã thấy Triều Nhã Miên cùng Duyên Tuyền đang đứng trước cửa, trên mặt không nhịn được tươi cười, ánh mắt vui sướng mà chứa đầy nước mắt nhìn về phía nàng.

"Tỷ đây, mừng muội trở về Bình An Thành, Đình Nguyệt Hy!" Triều Nhã Miên mỉm cười bước vào trong phòng.

Đình Nguyệt Hy vừa mới đứng lên, bên trong đôi ngọc lục bảo liền xuất hiện nước, nàng kìm lòng không được lệ châu từng giọt rơi xuống, tiến lên vài bước cầm tay Triều Nhã Miên, nói: "Sao tỷ lại đến đây? Đáng lý ra phải để muội đến thăm tỷ mới phải."
"Vừa nghe tin muội được Bệ hạ đích thân đón về đây, tỷ liền lập tức đến, chỉ muốn tận mắt trông thấy muội bình an khỏe mạnh đứng trước mặt tỷ!" Triều Nhã Miên nắm chặt tay Đình Nguyệt Hy, không chịu thả lỏng, nhìn dáng người nàng từ trên xuống dưới, đáy mắt lại xuất hiện một tia lo lắng: "Tiểu Hy,muội gầy đi nhiều quá, ắt hẳn đã phải chịu không ít khổ rồi.

Đều là do tỷ vô dụng, không có cách nào minh oan cho muội, chỉ có thể bất lực chờ Bệ hạ trở về..."
Nàng biết, Triều Nhã Miên không phải là loại người giỏi mưu lược, nhưng như vậy cũng tốt, chí ít nàng ta đã có Tứ hoàng tử, cũng không cần lo lắng về tương lai sau này nữa.

Làm nô tỳ phục vụ Triều Nhã Miên gần hai năm, lại cùng nàng ta trở thành hảo tỷ muội đến tận hôm nay, nói nàng không có chút cảm tình thân thiết với Triều Nhã Miên thì chính là nói dối.

Nàng không tự tin bản thân mình hiểu hết về con người của Triều Nhã Miên, nhưng nàng biết nàng ta là người tốt.

Tìm được một bằng hữu nơi hậu cung là vô cùng khó, sao nàng có thể không trân trọng Triều Nhã Miên đây?

"Nếu tỷ vô dụng thì còn có ai có thể chờ Bệ hạ về minh oan cho muội?" Trong lòng tích tụ nhiều cảm động, Đình Nguyệt Hy rưng rưng nước mắt kéo tay Triều Nhã Miên ngồi xuống: "Tỷ mau ngồi xuống đi, có gì thì chúng ta từ từ hàn huyên."
Triều Nhã Miên vừa mới ngồi xuống, dường như nhớ tới điều gì, nàng ta liền để cho Duyên Tuyền đỡ lấy tay mình, quỳ xuống hành lễ: "Thần thiếp tòng tam phẩm Liễu Thục dung Thụy Du cung xin tham kiến Hiền Thục nghi nương nương, Thục nghi nương nương vạn phúc."
Đình Nguyệt Hy lắp bắp kinh hãi, vội đỡ lấy Triều Nhã Miên: "Tỷ sao lại phải hành lễ như vậy? Muốn muội muội đây phải áy náy sao?"
Triều Nhã Miên đứng dậy, mỉm cười: "Chỉ có hành lễ với muội thì tỷ mới cảm thấy an tâm, tỷ mới dám chắc chắn rằng muội đã thật sự quay trở lại."
"Tỷ vẫn còn không yên tâm sao? Bây giờ muội đã ngồi rõ ràng trước mặt tỷ rồi, muốn biến mất cũng không được..." Đình Nguyệt Hy vừa dứt câu, Tống Như Quỳnh đã nhanh chóng dâng lên hai bát canh táo đỏ thơm ngậy.

Ngồi hàn huyên được một lát thì Triều Nhã Miên xin phép trở về Thụy Du cung chăm sóc cho Tứ hoàng tử.

Đình Nguyệt Hy tiễn nàng ta ra đến cổng, nhìn thái trượng xa dần mới trở vào trong cung của mình.

"Nương nương!" Lại một thanh âm của nữ tử khàn khàn reo lên bên tai nàng.

Như là kích động vui sướng...!
Như là nhớ nhung da diết...!
Cũng như là vừa gặp lại cố nhân...!
Khi Đình Nguyệt Hy xoay người lại, đã thấy Đàn Diệp Hương đầm đìa nước mắt quỳ gối dưới chân nàng, so với bộ dáng lạnh lùng quật cường trong kí ức quả là khác biệt rất xa.

"Ừ, bổn cung về rồi, đừng khóc nữa..." Đình Nguyệt Hy hơi cúi người, đem chiếc khăn tay thêu hồ điệp trong ống tay áo ra, lau đi nước mắt trên gương mặt thanh tú của Đàn Diệp Hương, "Bộ dáng lạnh lùng nghiêm nghị của ngươi ngày trước đâu rồi? Sao lại cứ như một tiểu hài tử mà khóc lóc như vậy?"

"Nương nương, nô tỳ thật sự rất nhớ người." Đàn Diệp Hương cầm chặt lấy cổ tay Đình Nguyệt Hy, mới giật mình phát hiện ra nàng đã gầy đi rất nhiều, "Nương nương, có phải bọn họ đối xử không tốt với người hay không? Sao nương nương lại gầy đến vậy?"
Tống Như Quỳnh đứng một bên nói thay cho Đình Nguyệt Hy, "Đàn Diệp Hương, ta cùng nương nương mỗi ngày chỉ được ăn hai bữa, ngoài cơm ra thì cũng chỉ có đậu phụ cùng rau luộc chưa chín, gần hai năm nương nương ở trong lãnh cung thật sự đã rất kham khổ..."
Đàn Diệp Hương nghe đến đó, lại không ngừng lo lắng nhìn nàng, "Nương nương, bây giờ người trở về rồi, nhất định phải tẩm bổ cho thật tốt, nô tỳ sẽ căn dặn người của Thượng Thực cục dâng canh bồi bổ đến cho người."
"Được rồi, ngươi mau đứng lên đi, đừng có quỳ dưới đất mãi như vậy." Đình Nguyệt Hy đỡ nàng ta dậy, dịu giọng nói: "Đó đều là những chuyện đã qua thì cứ cho nó là chuyện cũ, ngươi không cần quá lo lắng, bổn cung tuy rằng sống rất kham khổ nhưng chẳng phải vẫn còn giữ được tính mạng đứng nói chuyện với ngươi đây sao?"
"Vâng." Đàn Diệp Hương lúc này mới chịu đứng lên, cùng Tống Như Quỳnh đỡ lấy tay nàng bước vào trong.

...!
Buổi tối, mưa rốt cuộc đã ngừng hẳn.

Đình Nguyệt Hy thời còn ở lãnh cung ăn chay đã quen, nay chợt nhìn thấy đầy đủ món ăn tinh xảo trên bàn, cũng không khỏi có chút xúc động.

Nàng vừa mới trở về đây, thân thể lại đang mệt mỏi cho nên khẩu vị cũng không tốt, mỗi món chỉ dùng một ít, phần còn lại đều thưởng cho các cung nhân.

Sau khi dùng xong bữa tối, nàng lưu lại Đàn Diệp Hương cùng Tống Như Quỳnh trong tẩm cung, dặn dò: "Các ngươi hãy xem xét lại cung nhân trong Phượng Thiên cung này thật kĩ, tuyệt đối không được sinh ra một Liên Thược Diễn thứ hai."
Đàn Diệp Hương nghiêm nghị nói: "Nô tỳ đều đã kiểm tra cẩn thận, nữ quan quản sự Thượng Cung cục cũng đã tự mình chọn người, với lại nô tỳ cũng sẽ cẩn thận lưu ý."
Tống Như Quỳnh hừ lạnh: "Gặp một người như vậy một lần là đủ chết rồi, tuyệt đối không thể gặp lại lần nữa."
Đình Nguyệt Hy hơi gật đầu, nàng ngồi xuống giường, ngưng thần một lát rồi mới nói tiếp, "Sau này còn phải đến thỉnh an Hoàng hậu dài dài, bổn cung chỉ cần một trong hai ngươi theo đến Phượng Nghi cung, người còn lại phải trong Phượng Thiên cung theo dõi nhất cử nhất động của đám cung nhân, chúng ta phải cẩn thận hơn trước vạn lần."
Nếu ngày đó nàng không dẫn theo cả Tống Như Quỳnh và Đàn Diệp Hương, căn bản cũng sẽ không lâm vào bước đường này.

Đêm đầu tiên Đình Nguyệt Hy hồi cung, Sở Cửu Khuynh không đến Phượng Thiên cung thị tẩm nàng mà vẫn triệu hạnh các phi tần khác như thường, cho nên rất nhiều người liền thở phào nhẹ nhõm.

Đình Nguyệt Hy nghe thấy đêm nay hắn ở lại cung của Thục phi, trong lòng chỉ mỉm cười nhàn nhạt, Sở Cửu Khuynh biết rõ thân thể nàng vẫn chưa hồi phục, hẳn là sợ khi đến đây sẽ quấy rầy giấc ngủ của nàng.


Tâm ý này của Đế vương, nàng hiển nhiên là hiểu vô cùng cảm kích.

...!
Sáng sớm ngày hôm sau, Đình Nguyệt Hy còn đang dùng thuốc thì Đàn Diệp Hương từ bên ngoài đã chạy vào trong bẩm báo, "Hồi nương nương, có tin tức truyền ra từ Long Thần điện, mấy hôm trước Bệ hạ còn giam giữ Liên Thược Diễn....!à không Chiêu tần trong gian phòng phía sau Long Thần điện, không biết vì sao hôm nay lại đột nhiên thả nàng ta ra!"
Chuyện Sở Cửu Khuynh phong tước vị cho Liên Thược Diễn nàng cũng đã nghe nói qua, chỉ là tại sao hôm nay hắn lại làm như vậy?
Tâm ý của Đế vương cũng giống như vực sâu vạn trượng, ngươi càng muốn dò xét thì càng phải xuống thật sâu, nhưng một khi đã chạm được đích đến rồi thì ngươi lại chẳng tài nào leo lên được nữa.

Muốn sống được yên thân, nhận được sủng ái, ngàn vạn lần không nên tìm hiểu quá sâu về ý nghĩ của Đế vương, hắn làm thế ắt hẳn sẽ có nguyên do, ngươi chỉ cần thuận theo là được, bằng không cho dù có được sủng ái cách mấy, ngươi cũng sẽ bị ghẻ lạnh mà thôi.

Người thông minh, phải biết tiến lùi đúng chừng mực.

"Bệ hạ ắt hẳn có ý nghĩ của riêng mình, chúng ta không cần can thiệp." Đình Nguyệt Hy mang bát thuốc bổ trên tay uống cạn, dùng khăn tay lau khóe môi, sau lại hỏi Tống Như Quỳnh, "Như Quỳnh, Khinh Trì đó..."
"Nương nương yên tâm, nô tỳ đã giao hắn lại cho Cấm Vệ Quân, nghe nói võ công của hắn chính là rất cao cường, đối đầu với Vu thi vệ cũng không phân được thắng bại." Nói đến đây, Tống Như Quỳnh liền mỉm cười, "Hiện tại hắn đang là người dưới trướng của Vu thi vệ hầu cận ngay bên cạnh Bệ hạ."
Đình Nguyệt Hy ngẩng cao đầu, nhìn những bông tuyết trắng tinh đang nhẹ nhàng rơi bên ngoài khung cửa sổ, âm thầm nghĩ, thị vệ hầu cận ngay bên cạnh Sở Cửu Khuynh chính là rất tôn quý, có như vậy, nàng mới giữ được lời hứa cho hắn một cái công danh sáng lạn.

Tất nhiên sau này dù thế nào đi chăng nữa, muốn có một tiền đồ rộng mở hơn, vẫn là phải dựa vào bản lĩnh của hắn mà thôi.

Kẻ nào muốn được tôn quý ở nơi Hoàng cung này cũng đều phải dựa vào bản lĩnh của mình, tuyệt không có ngoại lệ.

Hết chương 87..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi