XUYÊN KHÔNG HOÀNG ĐẾ! HÃY MAU QUY PHỤC TA!


Đến trước Trang Lạc điện của Huyền Hữu Nguyên, sau khi được nô tỳ thông truyền, Triều Nhã Miên mang theo Đình Nguyệt Hy vào trong.

Nàng thầm cảm thán, điện của phu nhân vẫn thanh nhã gần gũi với thiên nhiên hơn, tuy lớn thật nhưng cũng không xa xỉ như Tam tiểu thư.

"Nữ nhi xin thỉnh an mẫu thân cùng Nhị tỷ." Nàng ta đoan trang nhún người thỉnh an, lễ nghi thật rất chuẩn mực, Đình Nguyệt Hy đương nhiên cũng phải hành lễ, nhưng là phải quỳ xuống cùng gục đầu.

Cho nên mới nói nô tỳ cực khổ vậy đó!
"Đứng lên đi, Tiểu Anh, mang cho Tam tiểu thư một tấm nệm."
Sau khi nàng ta ngồi xuống, Đình Nguyệt Hy liền đứng bên cạnh, an ổn làm một cái tượng gỗ.

"Thật không ngờ muội đã đến sớm, Nhị tỷ còn đến sớm hơn cả muội." Triều Nhã Miên đối với Triều Dĩ Nghiên cười nói, nhưng giọng điệu châm chọc thấy rõ.

Triều Dĩ Nghiên cũng không chú ý nàng ta khiêu khích mình, chỉ là ôn thuận nói: "Bản thân tỷ là nữ nhi do mẫu thân mang thai mười tháng sinh ra, đến lúc mẫu thân lâm bệnh, đương nhiên là phải túc trực ngày đêm hầu hạ rồi."
"Nữ nhi nghe nói mẫu thân bị nhiễm phong hàn, đặc biệt có mang đến một ít nhân sâm để mẫu thân bồi bổ sức khỏe." Triều Nhã Miên cũng không có giận, nhìn sang Đình Nguyệt Hy, "Mau đưa đến cho mẫu thân ta đi."

"Vâng, tiểu thư." Đình Nguyệt Hy tiến đến, đưa hộp gấm nhung đỏ cho Tiểu Anh sau đó thì trở về vị trí của mình.

"Con có lòng rồi, mẫu thân cũng chỉ là nhiễm chút gió lạnh, con nhọc lòng quá." Huyền Hữu Nguyên dịu dàng nói, "Hôm nay Tịnh Lục sao lại không đi cùng con? Lại để cho tiểu nha đầu này đến?"
"Mẫu thân có điều không biết, Nguyệt Hy chính là tỳ nữ thân cận của nữ nhi, hiện tại đang phụng bồi bên cạnh." Triều Nhã Miên cười nói, "Tiểu nha đầu này thông minh lanh lợi, nhưng lại không biết chữ, quả thật là một thiếu xót lớn, nữ nhi cũng muốn xin mẫu thân cho nha đầu này học thư pháp, biết một ít chữ cũng tốt hơn là không biết gì."
Huyền Hữu Nguyên cùng Triều Dĩ Nghiên nhìn nhau, trong mắt biểu lộ hoàn toàn là ngạc nhiên.

Nha đầu cao ngạo này cũng có thể mở miệng xin cho một nô tỳ hay sao?
"Tam muội hiếm khi cầu xin thay cho một tiểu nha đầu, hay là mẫu thân cứ chấp thuận đi, một nha đầu biết chữ, biết nhận biết độc tố cùng quy tắc ứng xử, tương lai trong cung cũng sẽ giúp Tam muội một phần sức lực." Triều Dĩ Nghiên vẫn là người mở miệng nói trước.

"Ta cũng nghĩ như vậy, nô tỳ thân cận biết chút chữ mới không làm mất mặt phủ Tướng quân ta." Huyền Hữu Nguyên vừa dứt lời, đã thấy Đình Nguyệt Hy quỳ xuống, khấu đầu tạ ơn.

"Tạ ơn Phu nhân, Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư, nô tỳ nhất định sẽ cố gắng, không làm cho các vị thất vọng."
"Đứng lên đi." Huyền Hữu Nguyên không lo ngại gì nhìn Đình Nguyệt Hy, nàng quả thật vẫn rất khả ái giống như lần đầu gặp mặt.

Nhưng Triều Dĩ Nghiên thì khác, lúc trước nàng ta đã nhìn thấy dung nhan thật sự của Đình Nguyệt Hy, bây giờ sao lại khác tới vậy chứ?
Dịch dung sao?
Đình Nguyệt Hy hẳn là muốn bảo toàn mạng sống của chính mình đi? Nếu để Tam muội biết được bên cạnh mình có một mỹ nhân khuynh thành, chắc chắn sẽ là đại họa.

Rời Trang Lạc điện, Đình Nguyệt Hy dìu Triều Nhã Miên đi, lúc này nàng ta mới chợt nói: "Nguyệt Hy, ngươi nói xem, bổn tiểu thư làm sao mới tạo được danh tính tốt, lọt vào mắt của Thiên hoàng?"
Còn một năm nữa mà nàng ta đã lo xa vậy rồi, Đình Nguyệt Hy thật cảm thấy đau đầu a!
"Tiểu thư, theo như nô tỳ thấy trước tiên người nên theo lối sống giản dị cần kiệm, phát lương thực cứu đói cho dân nghèo, sau đó liền quyên một ít tiền mở trường dạy học cho những hài tử có gia cảnh bần hàn, chỉ cần có sự ủng hộ của người dân cộng thêm nhan sắc xinh đẹp của người, việc lọt vào mắt của Thiên hoàng chỉ là chuyện sớm muộn thôi." Nàng nhẹ giọng nói, "Những tiểu thư của những quan viên kia chỉ dừng lại ở việc phát lương thực mà thôi, nhưng tiểu thư nghĩ xem, bao nhiêu nữ nhân đã làm như vậy rồi cũng đâu có được ân sủng? Huống hồ chi tiểu thư còn là thiên chi ngọc diệp, ăn uống cần kiệm thanh đạm, quyên góp lương thực mở trường dạy học không chỉ mang lại tiếng tốt cho người mà còn giúp Tướng quân thêm tự hào, việc làm lợi ích nhiều như vậy, người suy nghĩ xem?"
"Cứ làm theo ý ngươi, bổn tiểu thư nếu là chủ soái thì ngươi chính là quân sư tốt nhất của ta." Triều Nhã Miên cũng thật hài lòng.

"Nô tỳ đa tạ tiểu thư coi trọng." Đình Nguyệt Hy nhỏ nhẹ đáp, chủ tử của nàng cũng thật đơn thuần mà.

...!

Bình An Thành.

Hầu hết những cánh cổng điện hay những công trình kiến trúc của Bình An Thành đều được sắp xếp quanh trung tâm trục Bắc – Nam.

Trung tâm Bình An Thành chính là Hoàng thành.

Trung tâm Hoàng thành chính là Cung thành, trung tâm Cung thành là Kim Loan điện – nơi Thiên hoàng thiết triều, tượng trưng cho trung tâm của vũ trụ.

Tầng tầng lớp lớp kiến trúc ấy đều được xoay quanh trục chính, hướng vào trung tâm và tôn quý trung tâm.

Phía sau chính là hậu cung của Thiên hoàng, nơi mà chỉ có duy nhất Thiên hoàng mới được quyền đặt chân đến.

Long Thần điện.

Trong Ngự Thư phòng, một nam tử thân hình thon gầy mặc bộ trường bào màu đen đang ngồi sau ngự án, trên đầu đeo quan ngọc hắc sắc cố định mái tóc màu nâu sẫm, ngũ quan của hắn cực kì tuấn mỹ nhưng cũng vô cùng sắc bén.

Dung mạo tuy rất xuất chúng nhưng lại mang phong thái lãnh đạm pha lẫn nét kiêu ngạo, tựa như một khối băng được điêu khắc tuyệt đẹp nhưng lạnh lẽo đến độ khiến người khác không dám chạm đến, trên người hắn tỏa ra khí thế bức bách của chân long thiên tử, làm cho người ta cơ hồ phải run sợ trong lòng.


Xung quanh Ngự Thư phòng là mùi đàn hương nhàn nhạt, hắn vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa lơ đãng hỏi: "Dạo này trong thành có chuyện gì không?"
"Khởi bẩm Bệ hạ, theo người của chúng ta hồi báo, Tam nữ nhi của Chinh di Đại tướng quân, Triều Nhã Miên vốn là kiêu kì ngạo mạn, nhưng không biết mấy ngày nay làm sao, lại bắt đầu ăn uống cần kiệm, quyên góp lương thực cứu tế, còn mở trường dạy học cho những hài tử nghèo khó..." Thị vệ cầm theo một sấp giấy, kính cẩn đọc cho hắn nghe.

"Kì tuyển tú năm sau Hoàng hậu chắc chắn sẽ rất bận, ngươi mang những gì điều tra được đưa đến cho nàng, nói nàng bảo trọng phượng thể, tối nay trẫm sẽ đến Phượng Nghi cung." Nam nhân thủy chung vẫn không có mở mắt, chỉ là lạnh nhạt dặn dò thị vệ thân cận như vậy.

"Hạ thần đã rõ."
"Sẵn tiện ngươi bảo Thượng Thực cục làm vài món giúp Hoàng hậu tẩm bổ, nàng dạo này có chút tiều tụy."
"Hạ thần sẽ làm ngay."
Sau khi thị vệ rời đi, nam nhân lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, một đôi con ngươi màu hổ phách giống như đôi mắt của loài sói đen quý hiếm, đầy sự tự tin và kiêu hãnh của nhất thú chi vương.

"Triều Nhã Miên, để trẫm xem, ngươi rốt cuộc là người như thế nào..."
Người mang phong thái kiêu ngạo đầy tự tin này còn ai khác ngoài Thiên hoàng Đế Minh – Sở Cửu Khuynh của Thiên Quốc chứ?
Hết chương 9..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi