XUYÊN KHÔNG LÀM HOÀNG HẬU

Hôm nay là ngày Thái Hậu hồi cung, đương nhiên Hoàng Thượng sẽ đích thân đến Đài Trúc Sơn đưa mẫu hậu của mình về, riêng Trác Kỳ chỉ ở trong cung giúp sắp xếp lễ bái đường của quận chúa và nguyên soái. Đây là hôn lễ hoàng thất nên phải làm thật sa hoa tráng lệ, có rất nhiều việc cần làm, Trác Kỳ cả ngày mệt mỏi, đêm lại phải hầu hạ hoàng thượng, sức lực hiện tại hoàn toàn không có, chỉ có thể ngồi ghế chỉ đạo cho các quân lính bưng đồ sắp xếp. Nhiều người ghen tị với cậu sao lại chẳng làm việc gì cả dù chức vị của cậu không cao, nhưng rồi họ chú ý tới vết hôn trên cổ Trác Kỳ, mới bắt đầu ngoan ngoãn không ý kiến gì nữa.
- Chi Hậu quan, ngươi thật sự quá hỗn láo rồi.
Trác Kỳ đang cắn dở quả nho, nghe lời trách mắng của ai đó liền nhìn sang. Thấy lão Tư Bảo Dịch, người giữ chức lễ bộ thượng thư đang rất cáu nhìn cậu. Trác Kỳ nghiêng đầu, từ tốn hỏi.
- Hm?
- Hm cái đầu ngươi ! Rốt cuộc ngươi là quan hay ta là quan, tất cả mọi việc đều do ngươi sắp xếp, từ bố trí diên hưởng đến nơi bái đường. Ngươi không muốn để ta nhận lương bổng nữa đúng không?
Trác Kỳ nghe xong thì bật cười, trên đời này sao lại có chuyện người rỗi tay không làm gì vẫn được lương bổng mà không cam tâm là sao chứ? Cậu đưa tay rót trà ra ly ở trên bàn rồi hướng tay về phía đối diện tựa ý mời Tư Bảo Dịch ngồi.
- Đại nhân, ngài nghĩ nhiều rồi, quận chúa vốn xem nô tài là tri kỉ tốt, nên muốn nô tài giúp người có một ngày thành thân đáng nhớ.
- Ta biết, ta không ý kiến gì với ngươi. Chỉ là có một chút thắc mắc. Vì sao lại cần nhiều cánh hoa như vậy?
Tư Bảo Dịch nhìn sang phía những tỳ nữ vẫn đang hái cánh hoa để sang một cái giỏ, và khá nhiều giỏ như vậy. Trác Kỳ nghe hỏi, cậu liền chỉ tay lên tầng đài ở trên cao. Ở đó đang có vài người đang giăng một cái lưới, không biết để làm gì.
- Để làm như thế này.
Trác Kỳ vỗ tay một cái, ra lệnh cho người bên trên Đài thử xem tấm lưới đã được giăng hoàn hảo chưa, rồi có một cung nữ đem giỏ hoa đến hất lên tấm lưới, gió thổi nhẹ lay động cánh hoa chen qua những khoảng trống, từ từ rơi xuống tạo thành một cơn mưa hoa Tử Đằng, một loại hoa tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu. Mọi người đều dừng lại việc đang làm dở mà ngắm nhìn quang cảnh xung quanh đang ngập trong sắc tím. Nếu không có tấm lưới mà tuỳ tiện hất lên không trung, Tử Đằng sẽ không rơi theo ý mình muốn mà loạn xạ cả lên. Nhìn thế này thôi mọi người cũng biết lúc Thất Tử quận chúa mặc hỷ phục bước đi trên con đường ngập tràn sắc hoa như thế này thì lộng lẫy đến chừng nào.
- Được rồi, giờ mọi người dọn dẹp đi. Đừng để chừa một cánh hoa nào
Trác Kỳ uống nốt ly trà của mình rồi đứng dậy rời đi, trông có vẻ như không quan tâm lắm dù việc cậu vừa làm có tuyệt đẹp như thế nào, những người kia đang vui vẻ ngắm nhìn vì câu nói của cậu mà tụt cảm xúc hết cả, sao lại bày cho đã rồi bắt dọn chứ? Trác Kỳ thì nhàn nhã rồi. Bây giờ lại đi ra Ngọ Môn đợi chờ người về, nhưng đi được một nửa đoạn đường, Thất Tử không biết từ đâu chạy đến giữ tay Trác Kỳ lại. Khiến cậu giật mình.
- Trác Kỳ, ngươi định đi đâu vậy?
- Quận chúa, mong người lần sau đừng đột ngột chạy đến như thế nữa. Thần đang định đến Ngọ Môn đợi hoàng thượng
- Đợi làm gì, hoàng huynh đến gần tối mới có thể về. Ngươi cùng ta đi dạo chơi một chút đi?
- Đi dạo? Nhưng là sẽ đi đâu?
Thất Tử suy nghĩ một chốc, rồi phì cười.
- Ra ngoài cung thì sao? Kinh thành dạo đến xuân tiết thì rất thú vị đấy. Ngươi muốn đi thử không?
Vừa nghe hai chữ ngoài cung thì Trác Kỳ đã muốn từ chối, bên ngoài nguy hiểm. Thất Tử là thân nữ nhân lại còn sắp xuất giá, nếu có chuyện không may gì thì Trác Kỳ đền mười mạng cũng không đủ. Nhưng Thất Tử cứ nài nỉ, còn bảo sẽ dẫn người đi theo, trong tay nải cũng để khá nhiều ngân lượng, chơi ngoài kinh thành bao lâu cũng được. Trác Kỳ cũng khá tò mò mùa xuân ở thời này sẽ đón tết như thế nào. Cậu lâu rồi cũng không nhìn thấy một cái tết truyền thống, thật sự rất muốn nhìn thấy. Thất Tử sau một hồi năn nỉ thì Trác Kỳ cũng đồng ý, rồi họ cùng nhau đi ra ngoài kinh thành. Đúng là cái không khí xuân thật rất náo nhiệt, nào là lân, trống, pháo nổ và những thứ cần có của ngày xuân. Họ đều chuẩn bị cả, con đường đi rất náo nhiệt đông vui. Thất Tử dẫn cậu đến đâu là mua đồ ăn đến đó, dù không ăn vẫn cầm đem theo, thật sự rất vui. Trác Kỳ hôm nay cũng cười rất nhiều, lâu rồi cậu mới có cảm giác tự do tự tại như vậy. Nhưng trong lòng một lát lại thấy nhớ Ninh Kiều, hơn ai hết Trác Kỳ muốn đón xuân này với công chúa. Mà trời cũng gần tối, phải quay về hoàng cung.
- Quận chúa, chúng ta phải về rồi.
- Ơ.. mới đây phải về rồi sao?
- Cũng không còn sớm, chúng ta phải về trước khi hoàng cung đến giới nghiêm.
Thất Tử bày bộ dạng ỉu xìu nghe theo Trác Kỳ, cô còn chưa chơi đủ, rồi khi họ bước qua cầu Ôn Thước, cây cầu lớn giữa một con sông để về hoàng cung, Trác Kỳ đang đi thì đụng trúng một người, cậu quay sang định xin lỗi thì nhìn y có vẻ đáng nghi khi mà mắt y tự dưng lại nhìn lên xuống quan sát cậu một lượt, rồi nhanh quay đi đến chổ cây cầu trò chuyện với một người khác, cậu đảo mắt nhìn quanh thì thấy có vài người đang nhìn về phía Thất Tử và cậu, thấy Trác Kỳ chạm mắt họ, họ liền nhìn đi hướng khác. Trong lòng bỗng có nghi ngờ điềm không may, Trác Kỳ kéo Thất Tử áp sát vào mình và nói khẽ.
- Quận chúa, có người theo dõi. Thỉnh người thận trọng, khi thần bảo người chạy đi thì cứ chạy đến chân cầu, có quân lính ở đó. Họ sẽ bảo vệ người
- Cái gì.. còn ngươi? Trác Kỳ, ngươi cũng phải theo ta.
-  Nhớ, đừng quay đầu nhìn lại. Thần sẽ không sao, chỉ cần đừng quay đầu nhìn lại.
Trác Kỳ hơi xoay đầu nhìn lại phía sau, thấy kẻ mà cậu đang nghi ngờ đang đi rất nhanh về phía cậu. Y có đụng trúng người khác trên cầu nhưng không quan tâm mà chỉ nhìn chăm chăm vào phía cậu.
- Chạy !
Trác Kỳ đẩy Thất Tử về phía trước để cô chạy đi, riêng bản thân quay lại để chặn những người kia. Không may là bọn chúng khá đông, cậu còn chưa kịp làm gì đã bị áp chế, hai kẻ nọ khống chế tay cậu ra phía sau, còn dùng dao ấn nhẹ vào lưng doạ nếu lên tiếng sẽ bị giết ngay, riêng Thất Tử đã chạy đến chân cầu và báo cho quân lính, thấy cô vẫn bình an Trác Kỳ trong lòng cảm thấy rất nhẹ nhõm, rồi chúng dẫn cậu đi trước khi quân lính đến.
Chúng đưa cậu đến một sơn trang ngoài kinh thành, nơi này như một quán trọ được chỉnh trang lại cho ra dáng là nơi của sơn tặc, chứ quan sát bằng mắt cũng biết chúng chỉ là giang hồ tầm thường. Bàn ghế sạch sẽ, sơn trang lại không có tên, y phục họ mặc cũng không đến nỗi tồi tệ như những tên sơn tặc mà Trác Kỳ từng gặp, dù không biết họ định làm trò gì nhưng trình thế này mà muốn lừa gạt gì Trác Kỳ thì dù đầu thai lại cũng không có khả năng đó.
- Người đâu.
Chỉ có duy nhất 1 chiếc ghế ở giữa nhà, và có một người đang ngồi, trông hắn có vẻ như là người đứng đầu ở đây.
- Trên người ta chỉ có y phục, các ngươi không cần nhọc công kiếm.
Còn chưa nói được lời nào Trác Kỳ đã trả lời thay họ, không cần hỏi cũng biết đây là những kẻ vô công rỗi nghề tụ tập lại với nhau cướp bóc. Nhưng xui cho họ là Trác Kỳ chẳng có gì hiện tại.
- Trác Kỳ, ngươi đừng tự cho là bản thân thông minh nhất, ta rất rõ ngươi không có vàng.
- Ngươi.. biết ta? - Trác Kỳ ngạc nhiên.
- Tình nhân của Tống Minh hoàng đế, ta nói đúng không?
Rồi tất cả bọn chúng đều bật cười với vẻ khá khinh bỉ, nếu như đã hiểu rõ như vậy, chắc chắn chúng sẽ dùng Trác Kỳ để đòi một mức giá hời hơn, nhưng có ngu ngốc quá không khi chỉ một Sơn Trang mà muốn chống lại cả triều đình? Trác Kỳ đành im lặng, nếu thật sự chúng sẽ làm thì chỉ là tự tìm con đường chết. Rồi chúng nhốt cậu vào một căn phòng với đầy đủ tiện nghi.. Trác Kỳ thấy thật buồn cười, lần đầu nhìn thấy kẻ bắt cóc có tâm với con tin như vậy, cứ tưởng bản thân sẽ vào nhà kho thay vì có giường ấm êm như vậy chứ.
Cùng lúc đó, tại hoàng cung.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Có rất nhiều quan thần, tỳ nữ thái giám đứng tập trung ở Ngọ Môn để nghênh đón hoàng thượng, thái hậu hồi cung. Thất Tử đã đứng đợi ở đó từ lúc trở về, thật kì lạ. Trông cô bình thường không có chuyện gì xảy ra, như chưa từng rời khỏi hoàng cung hay nhìn thấy Trác Kỳ bị bắt đi, vẫn cư xử bình thường.
- Hoàng nhi thỉnh an thái hậu nương nương, thái hậu nương nương cát tường.
Tỳ nữ đang đi cạnh bên kiệu, vén tấm rèm và đỡ tay Thái Hậu bước ra, dù tuổi cũng không còn trẻ, nhưng vẻ đẹp của người vẫn không bị thời gian làm phai nhạt đi, Thái Hậu còn rất sắc xảo, kiều diễm. Nhìn người thôi cũng đủ hiểu hoàng thượng và quận chúa kế thừa nhan sắc đó từ ai.
- Thất Tử, mau đến đây.
Thái Hậu đưa tay hướng về Thất Tử, đã lâu rồi không được gặp hoàng nữ của mình, người hiện tại rất muốn cưng nựng cô. Thất Tử đi đến gần, tươi cười nắm lấy tay Thái Hậu.
- Mẫu hậu, mừng người trở về. Người xem, con có xinh đẹp hơn không?
- Hoàng nữ của ta là tuyệt sắc mỹ nhân. Ngày mai đã xuất giá rồi, giờ lại chẳng phải con nên lo chuẩn bị rồi sao?
- A.. đúng rồi, mẫu hậu. Chúng ta vừa đi vừa bàn về việc nên chuẩn bị thế nào đi, con thật sự không biết phải làm gì cả.
Rồi hai người họ cứ nắm tay nhau vừa đi vừa trò chuyện, Thất Tử trước khi đi có quay đầu lại nhìn hoàng thượng, rồi gật nhẹ một cái như ra ám hiệu đã hoàn thành điều gì đó mà chỉ riêng họ mới hiểu.
Tối đêm đó hoàng cung mở yến tiệc, riêng mỗi Trác Kỳ thì ở ngoài hoàng cung, cậu còn rất ngao ngán nhìn mâm thức ăn mà những người kia chuẩn bị cho cậu, rau xào thì không chín, cá thì chiên khét, cơm thì nhão như cháo. Trác Kỳ thà uống một ly trà rồi ngủ còn hơn.
" Nhưng nghĩ lại.. nếu không tính đến việc nấu không ra gì thì đây là thức ăn ngon, trông có vẻ như cũng không phải đồ thừa, có hai giả thuyết. Một là chúng cho mình ăn đồ lỡ nấu hư, hai là.. chúng cố tình nấu như vậy để mình không nghi ngờ rằng chúng đã cho mình thức ăn ngon. Hm.." Trác Kỳ suy nghĩ trong đầu. Cậu rót một ly trà rồi cầm quay lại giường, vừa uống vừa nhìn xung quanh. Có lẽ bây giờ hoàng thượng cũng đang tìm cậu, bọn ngu ngốc kia không biết khi nào sẽ gửi thư tự nộp mạng, đúng là không thể tin trên đời lại có kẻ bắt cóc tốt như chúng. Không biết phải diễn tả thế nào, chỉ là ngày mai đã bắt đầu xuân tiết, đêm nay chắc chắn sẽ tụ hợp đông đủ. Trác Kỳ muốn ở đó cùng mọi người,   nhưng lại bị vướng vào chuyện này. Bây giờ phải xem những kẻ kia đang có ý định gì, để có thể tìm cách sớm rời khỏi đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi