XUYÊN KHÔNG TA SINH CON CHO NAM PHỤ PHẢN DIỆN


Jan mừng rỡ, không ngờ Mẫn Khiếu lại có hứng thú với một bộ trang phục nữ như vậy! Hắn vội gõ chiếc búa trên tay, nói lớn vào mic "Ba trăm triệu lần thứ nhất!"
Diệp gia thấy vậy dơ cao bản: "Bốn trăm triệu!"
Đây là ý gì đây! Diệp gia công khai dành đồ với Mẫn gia.

Đây chắc là chủ ý của Diệp Thanh anh ba của Diệp Tinh
Diệp Tinh và Dương Cầm ngồi tại ghế mà hoang mang (cả hai ngồi kế nhau) Bộ Diệp gia muốn ra số tiền lớn để mua trang phục của Diệp gia? Thế thì tiền lời, lợi nhuận sẽ như thế nào đây!
"Diệp Tinh, việc này!" Dương Cầm thì thầm vào tay Diệp Tinh.

Cô ta hoàn toàn không biết Diệp gia đang có ý định gì.
Dương Cầm cô ấy không bao giờ nghĩ đến sẽ sảy ra chuyện như vậy, ban đầu cô chỉ muốn mời Diệp gia đến tham gia cho vui.

Không ngờ họ lại thích đấu giá như vậy.

Lần này còn công khai tuyên chiến với Mẫn Úc, quá là nguy to rồi.
"Kệ họ đi!" Diệp Tinh đáp.
Lúc này cô cũng không biết mình phải nói gì nữa.


Tóm lại cô chỉ ngồi im xem kịch hay.

Nếu có đánh nhau thì cô sẽ là người đi chốn, "Không thể cản nổi!"
Lúc này cả hội trường điều căn thẳng đế đỉnh điểm, một chiếc váy có thể khiến hai nhà lớn tranh chấp.

Thì các nhà nhỏ khác nếu cố dành thì sẽ bị đè bẹp.
Một bản tên khác được dơ lên, phá vỡ bầu không khí căn thẳng giữa hai nhà Diệp và Mẫn.
"Năm trăm triệu!" Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, phá bỏ bầu không khí ảm đạm.

Đó là bản tên của Thanh gia, cựu người mẫu.
Diệp Tinh không ngờ đến bà ta lại có hứng thú với trang phục đầu tiên của mình đến vậy, mỗi thiết kế điều sẽ được đo từng vòng, và may riêng cho người đấu giá được.

Nếu bà ta diện trang phục này thì thêm phần khẳng định độ uy tính và thương hiệu của Rebellious Rose.
Mẫn Cơ, hắn nhỏ giọng thì thầm với Mẫn Khiếu.

Thanh gia là người mẫu hạng ss nếu bộ váy này rơi vào tay bà ta, thì rất tốt cho công ty của cô Diệp.
"Nếu Thanh lão đã có tâm tư với chiếc váy, Mẫn gia không tranh nữa!" Mẫn Cơ nói.
"Diệp gia cũng vậy!" Diệp Thanh nói.
Cả hai nhà điều hiểu rõ độ uy tín, cũng như sức ảnh hưởng của bà ta tới giới truyền thông công chúng như thế nào.

Nên sẽ không tranh nữa.
Diệp Tinh thở phào một tiếng, cuối cùng rắc rối này cũng được giải quyết êm ả.

Từ giờ coi nhất định phải tách hai nhà ra, tránh để họ gặp mặt lại mang nguy hiểm cho người khác.
..Sau các buổi đấu giá thống kê gồm mười nhà đã giành được trang phục mong muốn....Thu nhập của công ty tăng lên con số đến kể.

Với việc bày bán với các mẫu số lượng lớn thì không bằng tạo ra một cơn sốt thời trang.

Bán với giá cao, số lượng hạn chế đến thấp nhất.

Các giới nhà giàu đều ưa thích sự riêng biệt và duy nhất, so với thiết kế hàng loạt thì nên tâm quyết vào một số ít để đạt được hiệu quả cao.


Nghành thời trang muốn có chỗ đứng vì đi kèm là phải có danh tiếng, hậu thuẫn.
Một giờ chiều, Diệp Tinh tạm rời khỏi sự kiện cô giao toàn quyền cho Dương Cầm và đám người quản lý.

Cô lái xe rời đi, trên đường về nhà thì gặp phải một ông cụ đang nằm trên đoạn đường vắng người.
Cô nhanh nhẹn xuống xe, quan sát tình hình thế nào.

Trên người lão không có vết máu, càng không có vết thương trên người ông ta.
Hệ thống: "Kí chủ, ông ta chết rồi sao?" Hệ thống nghi hoặc hỏi, không biết kí chủ sẽ sử lí tình huống này thế nào.
Diệp Tinh, coi lấy tay bắt mạch cho ông ta, dáng vẻ mộc mạt, gương mặt này chắc tầm khoản sáu mươi tuổi.
Diệp Tinh cô suy đoán, ông ta lên cơn đau tim rồi ngất xỉu, cũng mai không có chuyện sảy ra.

Với mạch tượng có vấn đề lớn này, chắc hẳng ông ta sẽ không sống qua hai năm nữa.

Dù sau cũng là người sắp chết, cô cũng chẳng muốn quan tâm nhiều.

Nhưng lại không đành rời đi.
"Thôi vậy, tạo công đức lần cuối!" Cô ngán ngẩm.
"Vẫn chưa chết, người có bộ châm cứu nào khôn?" Diệp Tinh nhẹ hỏi hệ thống, tuy hệ thống này não hơi tàn một tí nhưng chắc đồ nghề rất nhiều.
Hệ thống thắt mắc: "Kí chủ muốn làm gì?"
Nói rồi hệ thống đưa cho Diệp Tinh một bộ châm bạc.

Bên trên có khắc hoa văn tinh xảo.


Đây cũng là ngân châm lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Diệp Tinh, cô đưa tay sờ thử mấy hoa văn trên đó.

Đây quả thực là một hàng tốt.

Cây châm chỉ dày vỏn vẹn không chấm ba mươi mi li, nhưng được khắc hoa văn rất kì công.

So với thời đại bây giờ quả thật có tiến bộ rất nhiều.

Lí lo cô nhìn được hoa văn trên đó vì đây là lần đầu cô cảm thấy sự khác biệt của nó, so với các loại cô thường dùng.
Diệp Tinh cô tò mò thế giới của Hệ Thống nó trong như thế nào! Vừa có thể khiến người ta xuyên vào tiểu thuyết, lại có thể tạo ra một thứ như thế này...so với sự phát triển của thời đại của cô quả thật rất khác.

"Chẳng lẽ có liên quan đến thế giới tâm linh? Hay đơn giản là trong tương lai con người đã tạo ra những thứ này!" Diệp Tinh cô thầm nghĩ
Cô đưa mắt nhìn hệ thống, theo suy nghĩ của cô, nếu quả thật công nghệ tương lai phát triển đến mức vượt bật như vậy, thì khả năng quay ngược thời gian, xuyên sách liệu có hợp pháp?
Hệ thống nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, nó dùng tay cào nhẹ vào vai cô: "Kí chủ, cô đang nghĩ gì đấy! Cô đã nhìn cây châm trong hơn ba phút rồi!"
Diệp Tinh khẽ thở dài, so với việc nghĩ nhiều như thế thì hỏi thẳng có phải tốt hơn không! "Thế giới của người trong như thế nào vậy?" Cô trầm giọng hỏi, cô vừa lấy tay sờ vào người của lão già bị ngất xỉu kia, cô đang tìm ***** **..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi