XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Thời Khanh Lạc không thèm để ý: "Đã đắc tội, ta cũng không quan tâm đến việc tiếp tục đắc tội Ngô gia."

Sau đó bĩu môi khinh thường: "Hơn nữa tướng công của ta xuất sắc như vậy, đám mặt hàng kia của Ngô gia có thể so sánh sao? Còn cần bọn họ giúp đỡ?"

Ánh mắt nhìn về phía Thời lão tứ tràn đầy khinh bỉ: "Ngươi đang chọc cười ta sao?"

Khóe miệng Thời lão tứ giật một cái, nha đầu c.h.ế.t tiệt này có phải quá tự tin vào Tiêu Hàn Tranh rồi không?

Đây chính là Tri phủ đại nhân, sao một tú tài nhỏ bé có thể so sánh được, còn không cần người ta giúp đỡ, khẩu khí thật lớn.

Gã vừa muốn nói chuyện, Thời Khanh Lạc lại nói: "Ngươi cũng quá ngu xuẩn rồi, bị người ta lợi dụng còn dương dương đắc ý."

"Ngươi thật sự cho là Ngô gia sẽ thực hiện lời hứa?"

"Ta sợ ngươi có tiền nhưng không tiêu được."

"Hoặc là lấy được chỗ tốt lại không còn mạng hưởng thụ."

Vừa nhìn dáng vẻ kích động đi thuyết phục nàng của Thời lão tứ, khẳng định là Ngô gia đã hứa hẹn rất nhiều lợi ích.

Thời lão tứ: "..." Nha đầu c.h.ế.t tiệt này chẳng những khinh thường gã ngu xuẩn mà còn nguyền rủa gã không còn mạng để hưởng thụ, thật quá đáng ghét.

Tiêu Hàn Tranh cũng ghét bỏ Thời lão tứ, làm chậm trễ thời gian hắn cùng tiểu tức phụ đi dạo: "Chúng ta còn có việc, mời ngươi trở về đi."

Thời lão tứ vẫn không muốn buông tha: "Các ngươi hà tất phải như vậy, ngươi..."

Chỉ là còn chưa đợi gã nói xong, Thời Khanh Lạc liền không nhịn được chỉ vào Ngốc Ngốc: "Ngỗng ngoan, mổ ông ta!"

Ngốc Ngốc ở phía sau, vẫn muốn đuổi Tiêu Hàn Tranh đi lại không thực hiện được, nghe được lời này, đôi mắt chuyển động.

Sau đó vỗ cánh nhào qua, mổ Thời lão tứ một trận.

Thời lão tứ bất ngờ không kịp đề phòng, bị con ngỗng đen mổ sưng cả tay, trên người cũng bị nó mổ đau.

Gã muốn dùng tay đẩy con ngỗng đen ra, nhưng Ngốc Ngốc lại vô cùng hung ác và dũng mãnh, trực tiếp nhào tới người gã, lại mổ một cái thật mạnh.

"A!" Thời lão tứ không nhịn được đau đớn hét lên một tiếng.

Bất đắc dĩ chỉ có thể chạy về phía sau, lại bị Ngốc Ngốc vỗ cánh đuổi theo rất xa.

Thời Khanh Lạc thấy thế,, kiêu ngạo cười với Tiêu Hàn Tranh: "Ngỗng con của chúng ta lợi hại không?"

Quả nhiên nuôi ngỗng trông nhà là không sai.

Mặc dù bây giờ Ngốc Ngốc còn chưa trưởng thành, nhưng có thể là ngỗng hoang, kích thước cũng không nhỏ so với ngỗng đã thành niên.

sau khi trưởng thành tuyệt đối có kích thước nổi bật nhất đám ngỗng.

Mặc dù Tiêu Hàn Tranh có nghe nói ngỗng biết mổ người, chỉ là không nghĩ tới con ngỗng đen này lại hung ác như vậy.

Khó trách tiểu tức phụ muốn nuôi ngỗng trông nhà, quả thật không giống bình thường.



Mấu chốt là vật nhỏ này quá thông minh, ngay cả khi tiểu tức phụ kêu nó đi mổ Thời lão tứ cũng có thể nghe hiểu.

Hắn khẽ cười nói: "Lợi hại, không hổ danh là ngỗng nương tử nuôi ra."

Thời Khanh Lạc cười đắc ý kéo cánh tay hắn: "Đó là đương nhiên."

Hai người đi được một đoạn đường, Ngốc Ngốc mới mang theo dáng vẻ chiến đấu thắng lợi vênh váo trở về.

"Làm tốt lắm!" Thời Khanh Lạc lấy ra một viên thức ăn đút cho nó, tỏ ý khen thưởng.

Đối phó kẻ ác đáng ghét, không thể mềm lòng được.

Lần sau đoán chừng Thời lão tứ cũng không dám một mình chạy tới Tiêu gia làm loạn nữa.

Bên kia, Thời lão tứ chật vật mãi mới về tới nhà.

Chẳng những tay sưng lên mấy chỗ, mà trên người vô cùng đau, ngay cả trên mặt cũng có vài vết đỏ do bị con ngỗng kia mổ.

Thời lão thái và lão gia tử đau lòng không thôi, nhưng lại không thể làm gì nha đầu c.h.ế.t tiệt đó.

Hơn nữa vì chuyện này, làm cho bọn họ từ bỏ uy nghĩ buổi tối leo tường vào trộm.

Ngỗng mà nha đầu c.h.ế.t tiệt kia nuôi cũng hung ác giống như nàng vậy, nếu như bị phát hiện, chẳng những bị ngỗng mổ, khẳng định còn bị nha đầu trừng trị một trận.

Coi như bây giờ không có sự đe dọa của quả cầu đen nhỏ, bọn họ cũng là còn bóng ma tâm lý đối với sự hung ác của Thời Khanh Lạc.

Ngày hôm sau, Thời lão tứ chỉ có thể đến Ngô gia nói Thời Khanh Lạc không đồng ý.

Thời lão tứ không làm được, làm cho Ngô đại thiếu gia có chút không ngờ tới.

Gã còn tưởng chỉ cần trả tiền, nha đầu c.h.ế.t tiệt kia sẽ đưa phương pháp ra.

Thế là kêu Thời lão tứ mang gã đến Tiêu gia ở thôn Hạ Khê.

Xe ngựa dừng ở cửa, Ngô đại thiếu gia xuống xe liền thấy tiểu viện đổ nát, trong mắt đều là vẻ chê bai.

Thời lão tứ đi theo làm gã sai vặt chủ động tiến lên gõ cửa.

Một lát sau, cửa mở ra.

Người mở cửa vừa vặn chính là Thời Khanh Lạc, nhìn Thời lão tứ và nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y sau lưng gã, nàng cũng không quá bất ngờ.

Thời Khanh Lạc chau mày: "Lời hôm qua ta nói, ngươi xem như gió thổi qua tai?"

Thời lão tứ bị cháu gái phách lối chất vấn như vậy, mặt mũi có chút khó chịu.

Chỉ là khi vừa nhìn con ngỗng hung ác sau lưng Thời Khanh Lạc mang theo bộ dáng rục rịch ngóc đầu dậy, gã không kiềm được sợ hãi rụt cổ một cái.

"Cái đó, Ngô đại thiếu gia có chuyện tìm ngươi, ta liền đưa ngài ấy tới đây."

Bỏ đi, gã không muốn so đo với nữ tử.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi