XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Hề Duệ vừa nói như vậy, Lương Hữu Tiêu cùng khác cũng nhịn không được, rối rít đưa tay thọc cửa sổ giấy ra nhìn.

Không thể không nói, ba người họ cũng nóng cả mắt rồi.

"Trời, kịch liệt như vậy."

"Thân thể nhỏ bé này của Hoàng thúc, không phải đối thủ của Tiêu tướng quân nha."

"Nhưng mà lại đè được Tiêu tướng quân."

"Tiêu tướng quân lại còn có loại sở thích này, trước đó ta vẫn cho rằng lời đồn là giả."

"Chậc chậc, Tiêu tướng quân cũng quá không lễ tiết, vậy mà lại bắt Hoàng thúc đang muốn đi nhà xí để cưỡng ép."

"Mặc dù nói dáng dấp Hoàng thúc cũng tạm được, nhưng có phải có chút già rồi không? Vậy mà Tiêu tướng quân lại có hứng thú?"

Hoàng thúc đang chiến đấu kịch liệt, nghe được âm thanh của bọn tiểu tử bên ngoài, thiếu chút nữa căng giọng mắng.

Mấy tên khốn này lại dám nghi ngờ năng lực của ông ta, chút nữa ông ta sẽ bộc phát cho bọn họ thấy.

Sẽ dày vò Tiêu Nguyên Thạch hết lần này tới lần khác.

Đồng liêu kia của Tiêu Nguyên Thạch nghe thấy lời của mấy người, trong lòng vô cùng ngứa ngáy.

Cuối cùng bị Lương Hữu Tiêu kéo mạnh qua: "Ngươi cũng tới xem một chút, quá kích thích."

Sau đó trên mặt đồng liêu kia là sự miễn cưỡng, nhưng trong lòng lại tò mò xít lại gần Lương Hữu Tiêu chọc cửa sổ giấy ra nhìn vào.

Đúng lúc này đầu óc Tiêu Nguyên Thạch đã hoàn toàn không còn tỉnh táo nữa, bây giờ dược tính đang phát huy, vì vậy ông ta theo bản năng ôm lấy Hoàng thúc.

Sau khi đồng liêu này nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, trên mặt lộ ra vẻ đờ đẫn, sau đó lập tức lui ra.

Trên mặt nhiều thêm chút lúng túng, lại bị nóng bỏng mắt, không nhịn được nói: "Làm nhục lễ tiết, thật là làm nhục người có lễ tiết!"

Mặc dù ông ta ở bộ binh, nhưng lại là một quan văn.

Cũng vì vậy mà có chút không chấp nhận nổi những gì mình nhìn thấy, hình tượng nho nhã lại ngay thẳng của Tiêu Nguyên Thạch trong lòng ông ta trực tiếp sụp đổ.

"Đừng xem nữa, chúng ta đi thôi." Ông ta nói với mấy tên ăn chơi trác táng .

Hề Duệ xua tay: "Ngươi lên lầu trước, chúng ta xem thêm chút nữa."

Đồng liêu của Tiêu Nguyên Thạch: "..."

Tiêu Nguyên Thạch cũng quá không lễ tiết, lại có thể ở chỗ này kéo Hoàng thúc làm chuyện như vậy, còn bị mấy tên ăn chơi trác táng này thấy được.

Ông ta có thể tưởng tượng được, ngày mai kinh thành sẽ truyền ra cái gì.

Không được, sau này ông ta phải cách Tiêu Nguyên Thạch xa một chút, nếu không thì bị người khác nghĩ vớ vẩn sẽ không tốt.

Ông ta cũng không để ý mấy tên ăn chơi trác táng kia nữa, tự mình lên lầu.

Sau đó bày ra dáng vẻ tâm thần bất định, những bằng hữu khác thấy Tiêu Nguyên Thạch vẫn chưa trở lại, lập tức có người nói muốn đi tìm.



Đồng liêu này suy nghĩ một chút: "Đừng đi nữa, bây giờ ông ta đang rất vui vẻ."

"Có ý gì?" Những người khác không hiểu.

Người này không nhịn được, nói lại chuyện bọn họ thấy được,cho mấy người khác.

Mấy người hoàn toàn sợ ngây người, hiển nhiên không nghĩ tới còn có chuyện như vậy.

Trong lòng vô cùng ngứa ngáy, nhưng lại ngại nói muốn đi xem một chút.

Lập tức có người nói muốn đi nhà xí, những người khác cũng nói muốn đi.


Vì vậy một nhóm người đi xuống lầu, chỉ thấy mấy tên ăn chơi trác táng tụ tập trước cửa một căn phòng.

Giả bộ bước qua hỏi có chuyện gì.

Lương Hữu Tiêu và Hề Duệ liền kéo những người này nhìn cảnh tượng bên trong.

Mắt thấy là thật, những người này sợ ngây người.

Bọn họ cảm thấy vô cùng lúng túng, vì vậy rối rít kiếm cớ chạy đi.

Không bao lâu, chiến đấu bên trong cũng kết thúc.

Thấy Hoàng thúc vẫn chưa đi ra, Lương Hữu Tiêu cùng Hề Duệ hai mắt nhìn nhau một cái, lập tức mang theo hai người khác rời đi.

Sau đó mọi người cùng nhau tuyền chuyện này ra ngoài.

Trong phòng, Hoàng thúc mệt đến ngây ngất, thật sự là Tiêu Nguyên Thạch quá nhiệt tình, ông ta có chút không chịu nổi.

Nhưng mà, mùi vị của Tiêu Nguyên Thạch thật đúng là tốt hơn tất cả những nam hầu của ông ta.

Dựa theo thói quen trước kia, ông ta lười nhúc nhích nằm xuống ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, dược liệu trên người Tiêu Nguyên Thạch mất đi, người cũng tỉnh lại.

Ông ta mở mắt ra, trên người đau nhức giống như bị cái gì đó nghiền qua.

Cảm thấy không thích hợp, ông ta đột nhiên ngồi dậy, phía sau truyền đến một cổ đau đớn..

Sau đó nhìn thấy cơ thể mình trần truồng, trên người còn có không ít dấu vết.

Tiêu Nguyên Thạch cũng không ngu, đương nhiên biết đây là cái gì.

Dưới sự sững sờ của ông ta, nghe được bên cạnh truyền tới tiếng ngáy.

Sau đó nhìn sang, chỉ thấy Hoàng thúc quần là áo lụa đang ngủ thật ngon, cả người đều trần trưồng.

Dây thần kinh trong đầu ông ta lập bỗng chốc đứt gãy.

Không nhịn được một cước đạp Hoàng thúc rơi xuống đất.

Hoàng thúc cũng tỉnh, thấy trong mắt Tiêu Nguyên Thạch đỏ bừng, dáng vẻ như muốn nổi điên, gào lên với ông ta: "Ngươi đã làm gì?"

Hoàng thúc cũng phản ứng rất nhanh, lập tức kéo chăn trên giường che kín mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi