XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Một lát sau, Tiêu Nguyên Trạch về nhà, nghe được tin tức do lão quản gia bẩm báo.

Lão thái thái nghe được lời đồn bên ngoài, chạy tới dạy dỗ phu nhân.

Chẳng những nói cho phu nhân nghe về những lời đồn đó, mà còn mắng phu nhân một trận.

Sau đó phu nhân tức giận đến mức sinh non.

Tiêu Nguyên Trạch cảm thấy trước mắt tối sầm, lửa giận công tâm cũng suýt chút nữa tức đến hôn mê bất tỉnh.

Thân mình Tiêu Nguyên Trạch lảo đảo, nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ.

Chờ khi cơn choáng váng đi qua, Tiêu Nguyên Trạch vội vàng đi đến chủ viện.

Vừa vào cửa đã thấy tiểu thê tử nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, cô em vợ ngồi bên cạnh mép giường gạt lệ.

Nhìn thấy Tiêu Nguyên Trạch vào cửa, Cát Xuân Di đứng lên hành lễ, "Gặp qua tỷ phu."

Tiêu Nguyên Trạch đi đến bên giường, "Tỷ tỷ của ngươi bây giờ thế nào rồi?"

Cát Xuân Di hai mắt đẫm lệ, "Tỷ tỷ tức giận đến sảy thai."

"Lão phu nhân chẳng những mắng tỷ tỷ, còn nói cho tỷ tỷ nghe những lời bịa đặt bên ngoài, nên mới làm tỷ tỷ tức giận tới mức sảy thai."

Đứa nhỏ này tới rất đúng lúc, tướng quân phủ cũng nên có một đứa con do vợ cả sinh ra.

Đặc biệt là lúc bên ngoài đang có những lời đồn liên lụy đến nhị ca, nếu đứa nhỏ này còn sống, tướng quân cũng sẽ nể mặt đứa nhỏ trong bụng, không giận chó đánh mèo lên đầu nhị ca.

Hiện tại khó mà nói trước được.

Cát Xuân Di nắm thật chặt chiếc khăn tay, cúi đầu xuống trong mắt toàn là lạnh lẽo.

Đối với đám người Tiêu thái thái hận ý càng sâu, chờ nàng ta thanh công gả vào phủ Nhị hoàng tử, đứng vững gót chân, nàng ta nhất định sẽ thay tỷ tỷ báo thù.

Tiêu Nguyên Trạch cảm giác sắp điên rồi.

Đúng là chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới.

Tiêu Nguyên Trạch trông ngóng đứa con này lâu như thế, lại bởi vì nương thân sinh làm loạn, hiện tại cái gì cũng không có.

Tiêu Nguyên Trạch đưa tay xoa xoa mi tâm, vẻ mặt ủ rũ nói với Cát Xuân Di: "Ngươi đi xuống trước đi, chuyện này ta sẽ tự xử lý."

Cát Xuân Di hành lễ, "Vậy làm phiền tỷ phu rồi, tỷ tỷ tỉnh lại nhất định muốn nhìn thấy ngài nhất."

Nói xong Cát Xuân Di rời đi, cũng không an ủi Tiêu Nguyên Thạch.

Nam nữ khác biệt, nàng ta là em vợ Tiêu Nguyên Thạch, không thích hợp làm những chuyện như vậy.

Cát Xuân Di có mục tiêu cao hơn, cũng không có hứng thú với phủ tướng quân.



Cát Xuân Như tỉnh lại, ngay lập tức nhìn thấy Tiêu Nguyên Trạch ngồi ở mép giường phát ngốc.

Nàng ta vội vàng sờ lên bụng, lập tức túm chặt lấy tay Tiêu Nguyên Trạch, "Tướng quân, con của chúng ta vẫn còn đúng không?"

Tiêu Nguyên Trạch khàn khàn mở miệng, "Về sau chúng ta sẽ lại có con, nàng chú ý tĩnh dưỡng thân thể nhiều chút."

Vừa rồi phủ y nói cho ông ta, bởi vì liên tiếp sảy thai hai lần, thân thể tiểu thê tử suy yếu cực kì.

Trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng mang thai lại, hơn nữa còn phải điều dưỡng thân thể mới có khả năng mang thai lại, nhưng cơ hội cũng không lớn.


Trừ khi, vị thần y kia ra tay hỗ trợ điều trị, một năm, hai năm như vậy mới có cơ hội mang thai.

Vì thế Tiêu Nguyên Trạch phái người đi tìm vị thần y kia, xem có thể mời đối phương tới điều dưỡng thân thể cho tiểu thê tử hay không.

Nghe được lời Tiêu Nguyên Trạch nói, thần sắc của Cát Xuân Như dại ra, sau đó gục vào lồng n.g.ự.c Tiêu Nguyên Trạch khóc lớn một hồi.

Lúc này Tiêu Nguyên Trạch cũng rất bi thương, cũng không biết vì sao, trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh Khổng thị vừa mới mang thai Tiêu Hàn Tranh.

Đang có thai, còn bị lão thái thái cùng với Vương Thị phân phó làm rất nhiều chuyện, cuối cùng vẫn bình an sinh ra hài tử.

Tiêu Nguyên Trạch đối với đứa con đầu tiên, cũng đã từng có chờ mong, Tiêu Hàn Tranh khi còn nhỏ, đều là do Tiêu Nguyên Trạch đích thân dạy dỗ.

Hai đứa nhỏ khác cũng không có cảm giác gì quá lớn.

Đặc biệt là tiểu nhi tử, lúc ông ta đi ra chiến trường cũng không biết khổng thị lại có thai.

Tiêu Nguyên Trạch đã từng này tuổi rồi, tự nhiên hy vọng con cháu thành đàn.

Nhưng nếu bây giờ tiểu thê tử không thể mang thai nữa, Tiêu Nguyên Trạch phải làm sao?

Tiếp theo lại không khỏi hận mấy người Hề Duệ, nếu không phải tại bọn họ, thanh danh của ông ta cũng không bị hủy hoại, nương ông ta cũng sẽ không tìm tới gây sự với tiểu thê tử.

Tiểu thê tử cũng sẽ không vì vậy mà tức giận đến nỗi sảy thai.

Đương nhiên, trong lòng cũng có chút ý kiến với Cát Xuân Như.

Vừa rồi khi Cát Xuân Như bổ nhào vào lồng n.g.ự.c ông ta, vậy mà trong một thoáng chốc có chút chần chờ, đang để ý chuyện ngày hôm qua sao?

Hơn nữa, mang thai phải ở trong nhà dưỡng thai thật tốt, Cát Xuân Như cả ngày nhọc lòng vì cái tên đồ đệ không biết cố gắng kia, dẫn tới việc thai nhi yếu ớt, sảy thai cũng là điều dễ hiểu.

Trong lòng Cát Xuân Như cũng có bất mãn với Tiêu Nguyên Trạc.

Tiêu Nguyên Trạch anh minh thần võ như vậy, thế nhưng lại để cho người khác tính kế, nếu không cũng không xảy ra chuyện như vậy.

Chỉ cần vừa nhớ tới chuyện này, trong lòng Cát Xuân Như đã thấy khó chịu.

Đặc biệt là đứa nhỏ này là do lão thái bà hại chết, không lẽ nàng ta cùng Tiêu gia khắc nhau?

Vốn dĩ nói yêu nhau đến đầu bạc răng long, hiện tại đã có một vết rách nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi