XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Ba mẹ con Tiêu gia nghe vậy, khóc càng dữ dội hơn: "Thật tốt!"

Lúc này Tiêu Hàn Tranh cũng nhìn về phía mấy người đi tới.

Trên mặt hắn nở nụ cười tuấn nhã, giọng nói vẫn còn yếu ớt như cũ: "Ông tộc trưởng, các vị bá bá, lúc Hàn Tranh hôn mê, cảm ơn các vị đã giúp đỡ chăm sóc nương và đệ đệ muội muội."

Thời Khanh Lạc nhìn Tiêu Hàn Tranh, lúc này trên người hắn có một loại cảm giác dịu dàng tuấn nhã như ngọc.

Nàng không nhịn được nhớ lại lệ khí ngất trời trong đáy mắt khi hắn vừa mới tỉnh lại, trong con người tràn đầy lạnh lẽo, giống như sứ giả đến từ địa ngục, khác một trời một vực với bộ dạng hiện tại.

Nàng hơi nhướng mày, xem ra tiểu tướng công này của nàng không đơn giản nha!

Đám người Tiêu tộc trưởng thấy Tiêu Hàn Tranh tỉnh lại, trên mặt không nhịn được nở nụ cười phát ra từ đáy lòng.

Tiêu tộc trưởng từ ái nhìn hắn: "Tỉnh lại là tốt rồi."

Một tộc lão sờ râu nói: "Như vậy cũng có thể tỉnh lại, Hàn Tranh đúng là có phúc."

Những người khác cũng dồn dập đồng ý.

Thời Khanh Lạc nghe được lời của bọn họ: "Chẳng lẽ không phải do ta xung hỷ đến sao?"

Gả xung hỷ đến thì người liền tỉnh, nàng vẫn cần cái thanh danh này.

Nhìn đi một cô nương tốt như vậy, chủ động yêu cầu gả đến xung hỷ, ngày gả đến lại là ngày tướng công tỉnh lại, có bao nhiêu phúc khí chứ.

Nếu như tương lai nàng và Tiêu Hàn Tranh bất hòa, muốn hòa ly, nàng cũng có thể đứng ở chỗ cao một chút.

Tiêu Hàn Tranh: "..." Nữ nhân này đúng là cái gì cũng dám nói.

Hắn đã từng hôn mê, lúc đó cũng tỉnh lại, nhưng cũng không ai xung hỷ cho hắn cả.

Người ở chỗ này: "..." Bọn họ nên trả lời như thế nào đây?

Đừng nói còn hơn.

Lúc trước thầy thuốc đã nói về cơ bản Tiêu Hàn Tranh không thể tỉnh lại được, để cho bọn họ chuẩn bị tâm lý trước, hoặc là có thể chuẩn bị hậu sự, bây giờ hắn lại tỉnh.



Đúng lúc hôm nay cô nương Thời gia gả đến, cũng quá khéo đi.

Cho nên xung hỷ thật có tác dụng.

Tiêu tộc trưởng cười nói: "Ha ha, tức phụ Hàn Tranh cũng là người có phúc khí."

Ông ấy nhìn về phía Tiêu Hàn Tranh nói: "Tức phụ của ngươi là tự nguyện chủ động gả đến xung hỷ cho ngươi, thật sự rất khó có được, ngươi phải biết quý trọng."


Tiêu Hàn Tranh ngẩn ra, hiển nhiên rất bất ngờ, Thời Khanh Lạc lại chủ động gả vào nhà mình.

Trước kia hắn cũng chưa từng gặp nàng, từ khi tỉnh lại đến bây giờ, ánh mắt nàng nhìn hắn trong suốt đơn thuần, cũng không có một chút ái mộ hay si mê nào cả.

Bây giờ trừ công danh tú tài trên người ra, hắn không có cái gì cả. Lại nói lúc trước hắn vẫn chìm vào tình trạng hôn mê chưa tỉnh, nếu gả đến không chừng phải thủ tiết, vậy mục đích của nàng là gì?

Hắn nghĩ không ra nguyên nhân Thời Khanh Lạc gả cho mình, cũng tạm thời không muốn nghĩ, dù sao vẫn sẽ có cơ hội biết được.

Vì thế liền cười gật đầu với Tiêu tộc trưởng: "Ông tộc trưởng yên tâm, ta sẽ."

Tiêu tộc trưởng gật đầu một cái: "Ngươi hôn mê cũng chừng mười ngày, nhìn qua thân thể rất yếu ớt, khoảng thời gian này phải tịnh dưỡng cho thật tốt."

"Mẹ con các người trò chuyện với nhau đi."

Nói xong cũng dẫn những người khác đi ra ngoài."

Thời Khanh Lạc đứng lên, "Để ta tiễn mọi người ra ngoài tiếp tục ăn tiệc."

Nàng cũng chủ động nhường không gian lại, cho mẹ con bọn họ nói chuyện.

Nếu đổi là nàng, khẳng định cũng rất tò mò tại sao lúc mình tỉnh lại lại có thêm một tiểu tức phụ.

Tiêu Hàn Tranh hiểu ý, "Làm phiền nương tử giúp đỡ chiêu đại khách nhân trước."

Thời Khanh Lạc phát hiện người này phản ứng thật nhanh. "Được, biết rồi,"

Vì vậy nàng đi theo mấy người tộc trưởng ra cửa.

Chờ sau khi mấy người đã rời đi, Thời Khanh Lạc nhìn về phía Tiêu mẫu: "Nương, bây giờ có thể giải thích rồi, sao đột nhiên con lại có một tiểu tức phục không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi