XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Ngày hôm sau, Lương Hữu Tiêu lập tức thuê xong cửa hàng, bắt đầu bán ván trượt cùng xe trượt.

Còn chuyên môn bồi dưỡng hai tiểu nhị làm mẫu cho khách.

Hơn nữa giá cả cũng khác nhau.

Một cái ván trượt giá bán năm mươi lượng bạc, một cái xe trượt sáu mươi lượng bạc.

Đương nhiên, hắn ta sai người dùng vật liệu cao cấp hơn của Thời Khanh Lạc, hình dạng cũng cải tiến một chút.

Kinh thành không phải là nơi thiếu tiền, vì thế công tử ôm bạc xếp hàng tới mua.

Trong đó còn có không ít nha hoàn của các tiểu thư.

Đương nhiên các tiểu thư mua về, chủ yếu là ở trong nhà chơi đùa.

Cũng bởi vậy kinh thành không ít nhà đều diễn ra một cảnh tượng.

“Nương, cho ta ít bạc, ta muốn đi mua ván trượt.”

“Một cái ván trượt năm mươi lượng bạc, ăn cướp à.”

“Mọi người cạnh ta đều chơi ván trượt, nếu ta không mua, sẽ rất mất mặt!”

“Mua cái rắm, đó chính là tiểu tử Lương gia làm ra để lừa các ngươi đó đồ ngốc, năm mươi lượng cũng không phải là nhỏ.” Tiếng người cha mắng.

“Ngài không cho, con đi tìm tổ mẫu, con không muốn mất mặt trước mặt bạn học.”

“Ngươi, cái đồ hỗn láo, xem ta đánh ngươi không!”

Sau đó không quá hai ngày, các thiếu niên thiếu chút nữa bị đánh thấy cha mình cũng đi mua xe trượt……

Sao lúc trước nói là đang lừa đồ ngốc mà……

Mặc kệ thế nào thì Lương Hữu Tiêu kiếm được rất nhiều tiền.

Bởi vì gia thế và bối cảnh của hắn ta đủ mạnh, cho nên ở kinh thành, tạm thời không có người bắt chước làm ra ván trượt và xe trượt để bán.

Tuy nhiên, lại có người mua ván trượt và xe trượt về, trộm nghiên cứu chế tạo để mang tới nơi khác bán.

Bên kia, thôn Hạ Khê.

Tiêu Hàn Tranh cùng Thời Khanh Lạc cũng nhận được hai bức thư từ kinh thành.

Một bức là Lương Hữu Tiêu gửi tới, bức còn lại là người của Tiêu Hàn Tranh viết.

Xem xong bức thư, Thời Khanh Lạc cảm thấy rất vui, “Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu thật tuyệt vời!”

“Sức chiến đấu của Tiêu lão thái cũng không giảm, quả thực nữ nhân kia bị sảy thai.”

Tiêu Hàn Tranh khẽ cười nói: “Cũng là quả báo.”

Lúc trước nữ nhân kia lấy đứa bé tính kế nương hắn, cũng nên chuẩn bị gặp quả báo.

Người của hắn nghe được, lần này nữ nhân kia bị tổn thương thân thể, muốn mang thai nữa sẽ rất khó khăn.



Phụ thân cặn bã còn muốn phái người đi tìm sư phụ của hắn.

Hắn mấp máy môi, “Ta đột nhiên có chút chờ mong, khi phụ thân cặn bã biết ta là đồ đệ duy nhất của thần y sẽ có vẻ mặt gì.”

Thời Khanh Lạc cũng không khỏi cười ra tiếng, “Ta cũng chờ mong, nghĩ tới thật vui.”

Có lẽ phụ thân cặn bã sẽ sụp đổ tại chỗ đi.

Tiêu Hàn Tranh xem lá thư còn lại.

"Người của phụ thân ta, đã tìm thấy đám người Hề Duệ cố ý để cho tiểu nhị rời đi."


"Mấy người Hề Duệ cho tiền người nọ, vốn dĩ là muốn để tên đó rời xa chút."

"Ai ngờ tiểu nhị kia lại không có rời khỏi kinh thành, mà là ở trong thôn lân cận né có vài ngày rồi trở về kinh."

Thời Khanh Lạc nói: "Việc này sớm hay muộn thì phụ thân cặn bã cũng biết được."

Cũng không biết tiểu nhị kia, kết quả sẽ như thế nào.

Hề Duệ làm việc cũng xem như tương đối có nguyên tắc, đưa tiền tống cổ đuổi đi xa.

Không giống như một số người khác, lợi dụng xong trực tiếp g.i.ế.c người diệt khẩu.

Chỉ tiếc người này tự mình quay trở về nộp mạng trong tay phụ thân cặn bã, Không có cách nào khác.

Tiêu Hàn Tranh suy nghĩ một chút rồi nói: "Dựa theo hiểu biết của ta đối với vị phụ thân cặn bã này, sau khi ông ta tra hỏi người sau lưng này là Hề Duệ, sẽ đưa người đến phủ Quốc Công."

Thời Khanh Lạc ngẩn người, "Đưa đến phủ Quốc Công?"

Tiêu Hàn Tranh trả lời: "Ông ta không muốn triệt để làm kẻ địch với phủ Quốc Công."

"Nếu đưa người đưa đến, thứ nhất là tỏ vẻ ông ta biết là do Hề Duệ tính kế, thứ hai cũng là nghĩ muốn bắt chẹt nhược điểm, làm cho phủ Quốc Công bởi vì sự kiện này mà nợ ông ta một cái nhân tình."

Hắn lại cười lạnh, "Có điều ông ta chắc chắn sẽ không ngờ đến, nữ nhân mà ông ta sủng ái kia lại tính kế Hề Duệ, lúc này mới làm liên lụy đến ông ta."

Lương Hữu Tiêu viết thư đến, nói chuyện Cát Xuân Như tính kế Hề Duệ như thế nào.

Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: "Nếu là như vậy, chẳng những phụ thân cặn bã kia không có cách nào làm cho phủ Quốc Công nợ một nhân tình, phỏng chừng còn có thể lợn lành chữa thành lợn què."

"Có điều như vậy cũng tốt, việc nữ nhân kia làm để cho ông ta biết cũng được"

"Lấy tính tình của ông ta, trong lòng khẳng định sẽ có vướng mắc."

Vì cái gì mà phụ thân cặn bã lại thích nữ nhân kia đến như vậy, Thời Khanh Lạc cảm thấy trừ bỏ đối phương tuổi trẻ xinh đẹp ra, chắc chắn còn có bộ dạng xem phụ thân cặn bã là trời, biểu hiện ra ông ta là tất cả của nàng ta.

Còn đặc biết biết cách tâng bốc ông ta, làm cho lòng hư vinh của ông ta cảm thấy thật thỏa mãn.

Bây giờ nếu làm cho phụ thân cặn bã biết, Cát Xuân Như vì đệ đệ của nàng ta, sau lưng ông ta đi tìm người để tính kế Hề Duệ, đắc tội với phủ Quốc Công.

Mấu chốt là tiểu kiều thê này cố ý không cho ông ta biết, liệu ông ta có chán ghét nữ nhân kia hay không?

Tiêu Hàn Tranh cầm tay Thời Khanh Lạc lên ngắm nghía, "Không sai, để ta xem tình cảm của bọn họ, có phải là trung trinh kiên định như vậy không."

Thời Khanh Lạc dùng ngón út ngoéo tay hắn một cái, "Ngoại trừ làm cho nữ nhân kia tự gánh chịu kết cục thảm hại ra, ta còn muốn để cho nàng ta không tiếp thu được một chuyện."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi