XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

So với hai người này, nàng ta tình nguyện đi đối phó với tướng quân phu nhân.

Chẳng qua nàng ta lại không thể đáp ứng được, muội muội của nàng ta ở trong tay nữ nhân kia, đó là ràng buộc duy nhất nàng ta trên thế giới này.

Lúc này đột nhiên Tiêu Hàn Tranh mở miệng: "Muội muội của ngươi, ta có thể để cho người cứu ra."

"Không phải ngươi vẫn luôn muốn báo thù, cha mẹ đã bán tỷ muội các ngươi đến loại nơi đó?"

"Nếu như ngươi có thể để cho Tiêu tướng quân thích ngươi, còn lo không trả thù được bọn họ sao?"

"Trước đó Cát Xuân Như đã sinh non không được bao lâu, tương lai có thể không có con được."

Giọng của của Tiêu Hàn Tranh vừa nhẹ vừa chậm, giống như ma quỷ đang cám dỗ người khác.

"Nếu như bỗng nhiên ngươi có hài tử của tướng quân, hơn nữa còn thuận lợi sinh hài tử ra, vậy toàn bộ phủ tướng quân, không phải sẽ là của mẹ con các ngươi sao?"

Đào Liễu thật sự không biết chuyện này.

Nàng ta càng không ngờ là, Tiêu Hàn Tranh biết muội muội mình ở trong tay của nữ nhân kia.

Khó trách từ đầu đến cuối, câu dẫn của nàng ta, ở trong mắt Tiêu Hàn Tranh chỉ là một trò đùa.

Chợt nàng ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Hàn Tranh: "Các ngươi có thể giúp ta?"

Tiêu Hàn Tranh lắc đầu cười lạnh: “Đi lên như thế nào, tất nhiên phải dựa vào chính ngươi đi tranh giành."

"Chẳng qua trái lại có thể cho ngươi giải dược trước, sau này cứ cách hai tháng, ta sẽ đưa cho ngươi một viên thuốc giải."

“Thuốc độc này sẽ không ảnh hưởng chuyện ngươi mang thai hài tử của Tiêu tướng quân."

Sở dĩ biết được chuyện của Đào Liễu, cũng bởi vì đời trước, nữ nhân kia để cho Đào Liễu đi gieo họa cho một đối thủ của Tiêu Nguyên Thạch.

Từ đó làm cho trận chiến ở biên cương thất bại, Đại Lương liên tiếp bị mất hai tòa thành trì, bá tánh trong thành trì bị địch quốc tàn sát.

Vị tướng quân kia bị hoàng đế c.h.é.m đầu, toàn tộc lưu đày.

Nhưng thành trì bị đánh mất và bá tánh c.h.ế.t đi kia không thể cứu vãn được

Sau đó hắn điều tra đôi tra nam tiện nữ kia, trong lúc vô tình phát hiện nữ nhân Đào Liễu này.

Càng điều tra càng biết, Đào Liễu kia chuốc say vị tướng quân kia, làm cho người ta lỡ việc chiến đấu, để cho quân địch thuận lợi công thành.

Cũng vì vậy hắn không muốn giữ lại mầm tai họa này.

Nhưng lời của tiểu tức phụ đã nhắc nhớ hắn.

Nếu đã gieo họa, vậy gieo họa lên người đôi nam nữ cặn bã kia đi.

Hắn sẽ không đưa thuốc giải hoàn chỉnh, chỉ có như vậy Đào Liễu này mới kiêng kỵ không dám trở mặt, hắn mới có thể phòng ngừa chuyện xảy ra ở kiếp trước.



Đào Liễu biết, một khi đồng ý chính là bảo hổ lột da.

Nhưng cám dỗ lớn như vậy, nàng ta không từ chối được.

Hơn nữa nàng ta không muốn chết, quả thật giống như Tiêu Hàn Tranh nói, nàng ta muốn trả thù cha nương ruột của mình.

Năm đó bị thiên tai, rõ ràng không nhà còn chưa đến mức thiếu ăn.

Nhưng cha nương ruột vì mấy túi lương thực và hai mươi lượng bác, bán nàng ta và muội muội.


Dù biết những người đó mua tỷ muội bọn họ về không phải dùng làm nô bộc, mà là đưa đến loại nơi bẩn thỉu kia, nhưng vẫn muốn bán tỷ muội bọn họ đi.

Cũng may, nàng ta càng lớn càng xinh đẹp, trong lâu bồi dưỡng nàng ta, muốn trực tiếp bán cho quyền quý.

Sau đó nàng ta không rơi vào tay nam nhân, mà bị tướng quân phu nhân chuộc đi.

Kể cả muội muội cũng bị nữ nhân kia mua về.

Chẳng qua đối phương cũng không tốt bụng gì, mà là gây khó dễ cho muội muội nàng ta, muốn nàng ta làm việc.

Để cho nàng ta lợi dụng sắc đẹp đi đối phó với kế tử, phá hủy danh tiếng của kế tử.

Trong lúc vô tình, nàng ta còn nghe được cuộc trò chuyện riêng của hai nha hoàn tâm phúc của nữ nhân kia.

Nói chờ sau khi nàng ta thành công, sẽ đưa nàng ta cho những người khác, trở thành con d.a.o sắc bén của tướng quân phu nhân.

Cùng vì vậy nàng ta không có cảm kích tướng quân phu nhân.

Thậm chí còn sinh ra một loại hận ý, nàng ta ghét số mệnh bị xem như gia súc đưa đi đưa lại vào tay những người khác.

Mà bây giờ phu thê Tiêu Hàn Tranh cho nàng ta một con đường khác.

"Ta ta đồng ý, trước tiên cho cho ta thuốc giải." Toàn thân nàng ta đau đớn, mồ hôi ướt đẫm, thật sự không thể chịu nổi nữa.

Tiêu Hàn Tranh móc ra một bọc giấy nhỏ từ trong hà bao, ném đến trước mặt Đào Liễu.

Đào Liễu không chút do dự cầm lên, bỏ viên thuốc nhỏ màu đỏ kia vào miệng.

Lần này thuốc giải cũng vào miệng đã tan, nhưng không có đắng, mà mang một vị ngọt.

Sau khi uống thuốc xong một lát sau đau đớn trên người dẫn dần giảm bớt, cả người nàng ta mềm nhũn té xuống đất.

Nàng ta ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn Tranh mặc cẩm bào màu xanh, vẫn tuấn mỹ xuất trần, giống như trích tiên vậy.

Nhưng nàng ta biết, nam nhân này thật đáng sợ.

Nàng ta hỏi: "Ngươi chắc chắn có thể cứu được muội muội của ta?"

Tiêu Hàn Tranh lười nói nhảm với nàng ta: "Có tin hay không thì tùy ngươi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi