XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Hoàng đế nghĩ nghĩ nói: “Nếu bọn chúng đã đi huyện Nam Khê, vậy cứ kệ bọn chúng đi đi.”

Gần đây ngài cũng thu thập được rất nhiều tin tức của huyện Nam Khê.

Cũng đã biết sự tồn tại của đồ đệ thần tiên Thời Khanh Lạc.

Còn có chuyện về Tiêu Nguyên Thạch, cũng có bút tích của tiểu phu thê huyện Nam Khê kia.

Cháu ngoại đi thăm dò tin tức thật giả của Thời Khanh Lạc cũng tốt.

Tuy rằng cháu ngoại bình thường nghịch ngợm, nhưng cũng rất thông minh.

Lương Minh Thành không nhịn được hỏi: “Hoàng Thượng, người không cho người mang chúng về sao?”

“Không cần, cứ để chúng chơi đi.”

Hoàng đế xua xua tay, nói: “Ta sẽ truyền tin nói Mạc Thanh Lăng coi chừng bọn chúng một chút.”

Ngài nghĩ nghĩ, bổ sung: “Tuyên bố với bên ngoài là Dung nhi đi kiếm đồ đệ thần y vì tổ mẫu đi.”

Thái Hậu nói: “Đúng vậy, Dung nhi là đứa trẻ tốt, nhìn thấy ai gia sinh bệnh, rất lo lắng, lập tức tự mình đi tìm đồ đệ thần y đến xem bệnh của ai gia.”

Hai người Lương Minh Thành: “…” Nếu Tịch Dung là đứa trẻ tốt, hai tiểu tử hỗn trướng nhà bọn họ cũng không phải loại ăn chơi trác táng.

Khả năng nói dối của Thái Hậu thật lợi hại.

Còn không phải che giấu chuyện Tịch Dung chạy ra ngoài chơi sao, cũng mệt cho Thái Hậu và Hoàng thượng nghĩ ra cái cớ tốt như vậy cho Tịch Dung.

Hề Tín Hành cười nói: “Vâng, hầu gia vẫn luôn là một hài tử hiếu thuận.”

Lương Minh Thành đứng một bên: “…” Đúng là không biết xấu hổ, cứ vậy khen không ngượng miệng.

Ông ta có thể làm gì khác, cũng chỉ có thể khen theo.

“Tấm lòng hiếu thuận của Hầu gia nên được khen ngợi.”

“Thần sẽ cho người trong nhà truyền tin cho tiểu tử nhà thần, nói hắn bảo hộ thật tốt Hầu gia, nhất định phải tìm được đồ đệ thần y.”

Nhìn hai người biết điều như vậy, Hoàng đế vàThái Hậu cũng thật hài lòng.

Thái Hậu giơ tay xoa đầu: “Thân thể ta có chút không thoải mái, các ngươi lui xuống đi.”

Trong lòng hai người Hề Tín Hành hiểu rõ, đây là ám chỉ bọn họ không thể nói ra ngoài về bệnh tình của Thái Hậu.

Hai người hiểu ý gật đầu: “Vâng.”

Bên kia, phủ tướng quân.

Khi Cát Xuân Như tới thăm Tiêu Nguyên Thạch, đưa cho ông ta chút tin tức.

“Tướng quân, vốn dĩ thiếp cho người đi huyện Nam Khê, xem có thể tìm cho Hàn Tranh một thê tử tốt hay không, không ngờ lại tra được cái này.”

Nàng ta giả bộ khó xử nói: “Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không thể gạt chàng.”

Tiêu Nguyên Thạch tiếp nhận phong thư, mở ra, sau khi xem xong lập tứcthay đổi sắc mặt: “Hỗn trướng, quả thật là hỗn trướng.”

Trong thư viết một tin, là ngọn nguồn việc Ngô gia bị Thời gia tính kế.



Sau khi xem xong, ông ta nhớ tới sự việc phát sinh trên người mình, như vậy chuyện này không có khả năng chỉ là trùng hợp.

Vậy đã nói rõ, chuyện ông ta bị tính kế, đứa con dâu kia của ông ta chắc chắn cũng có phần.

Cát Xuân Như nhìn thấy Tiêu Nguyên Thạch đen mặt, lập tức lấy khăn lau nước mắt.

“Thời Khanh Lạc kia, còn để cha mẹ nàng đi tố cáo quan phủ là có người hại nàng.”

“Thế nhưng xúi giục bọn họ nói là ta sai khiến, thực là khinh người quá đáng mà.”

Thật ra đến hôm nay nàng ta mới biết được chuyện này, cũng vô cùng tức giận.

Người của nàng ta gửi thư, hiện tại toàn bộ Nam Khê đều biết rằng nàng ta bức Khổng thi phải hoà li với Tiêu Nguyên Thạch, còn sai người muốn huỷ đi trong sạch của Thời Khanh Lạc.

Tuy rằng trong thư không đề cập đến ảnh hưởng, nhưng nàng ta cũng có thể tưởng tượng ra, khi người huyện Nam Khê biết chuyện nhất định sẽ mắng c.h.ế.t nàng ta.

Nàng ta vẫn luôn xây dựng thanh danh tốt, thế nhưng lại liên tiếp bị Tiêu gia và Thời Khanh lạc phá hỏng, nàng ta tức đến phát điên.

Cho nên nàng ta nhất định sẽ không bỏ qua.

Tiêu Nguyên Thạch càng đen mặt: “Thật mất mặt.”

Việc xấu trong nhà không thể đem ra ngoài, thế nhưng đứa con dâu kia lại truyền hết ra ngoài, thật đáng giận.

Thanh danh của thê tử bị phá hỏng, tất nhiên ông ta không vui rồi..

Cát Xuân Như đỏ mắt hỏi: “Tướng quân, chẳng lẽ cứ để như vậy sao?”

Tiêu Nguyên Thạch cười lạnh: “Đương nhiên không thể để như vậy.”

“Nhưng ta thu được một tin, đám người Lương Hữu Tiêu đã đến Nam Khê, còn có cả Tịch Dung.”

“Bên người vị nữ hầu gia kia có ám vệ theo, cho nên chờ bọn họ rời khỏi huyện Nam Khê, ta sẽ phái người ra tay.”

Khó trách đám người Lương Hữu Tiêu rời nhà đi trốn lại chạy đến huyện Nam Khê, hoá ra đám này cùng nhau tính kế sau lưng hắn.

Ông ta không thể nuốt xuống cục tức này.

Con ngươi Cát Xuân Như loé sáng, lại giả vờ lo lắng hỏi: “Nhỡ Tranh Nhi tức giận trả thù thì sao?”

Người của nàng ta liên tục mất tích, thân tín của nàng ta là Đào Liễu cũng đột ngột biến mất ở Thời gia, điều này làm cho nàng ta cảm thấy rất lo lắng.

Cho nên tạm thời nàng ta không muốn tự mình ra tay.

Nàng ta không muốn nhìn thấy Tiêu Hàn Tranh, càng không muốn iêu Hàn Tranh thi đỗ cử nhân, hơn nữa còn thi tiến sĩ.

Đệ đệ của nàng ta không có tương lai, Tiêu Hàn Tranh cũng không thể có.

Tiêu Nguyên Thạch nghĩ nghĩ: “Ta sẽ không để nó có cơ hội trả thù.”

Ông ta không muốn mạng của con trai mình, nhưng có thể làm theo Hề Duệ, phế đi bàn tay viết chữ của con trai, như vậy ngay cả khoa cử cũng không có khả năng tham gia.

Cát Xuân Như vừa nghe đã yên tâm.

Nàng ta tiếp tục nói chuyện khác: “Tướng quân, ta nghe nói gần đây Nhị hoàng tử muốn nạp Trắc phi.”

Tiêu Nguyên Thạch gật đầu: “Đúng vậy.”

Cát Xuân Như trực tiếp hỏi: “Ngài thấy Xuân Di thế nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi