XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Tịch Dung lấy phần của mình, tiếc vì không thể nhờ Thời Khanh Lạc làm cho mình mấy bình to.

“Lạc Lạc, ngươi thật là đa tài đa nghệ, nếu ta là nam nhân, ta nhất định cưới ngươi.”

Chỉ tiếc nàng ấy không phải nam nhân!

Tiêu Hàn Tranh ngồi ở bên cạnh Thời Khanh Lạc trực tiếp đen mặt nói, “Nếu ngươi là nam nhân, cũng không tới phiên ngươi cưới nương tử ta.”

Nữ nhân này đang nghĩ gì vậy?

Trong lòng mấy người Hề Duệ thầm nghĩ, nếu không có Tiêu Hàn Tranh, thật ra bọn họ cũng muốn cười Thời Khanh Lạc……

Tịch Dung liếc Tiêu Hàn Tranh một cái, “Ngươi nghĩ ta không biết sao, Lạc Lạc là xung hỉ cho ngươi.”

“Nếu ta là nam tử, ta đã sớm mang nàng đi, cưới về nhà, không cho ngươi tổn hại đến viên thủy linh linh này.”

Tiêu Hàn Tranh cười cười, kiêu ngạo nói: “Ngây thơ, lúc trước chính là nương tử coi trọng ta, cho nên lúc đó mới chủ động gả cho ta.”

Cho nên hắn cảm thấy may mắn mình lớn lên không tệ lắm.

Đối với điểm này, Thời Khanh Lạc cũng cười khẳng định, “Đúng là sự thật.”

“Tướng công ta đẹp như vậy, không gả cho hắn thì gả cho ai?”

Nàng cố tình lờ đi chuyện lúc trước là vì gia cảnh của Tiêu Hàn Tranh, có thể thuận tiện rời đi bất cứ khi nào……

Nghe được những lời này của tiểu tức phụ, Tiêu Hàn Tranh lập tức thay đổi thái độ, không quan tâm nữa, mà chủ động nắm c.h.ặ.t t.a.y Thời Khanh Lạc.

Tịch Dung: “……” Nàng ấy ghen tị, chỉ dùng khuôn mặt Tiêu Hàn Tranh đã có thể chinh phục được Lạc Lạc nhà nàng ấy.

Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu: “……” Bọn họ lớn lên cũng không tệ, sao Tiêu Hàn Tranh lại may mắn như vậy, bọn họ cũng cảm thấy ghen tị.

Tiêu Hàn Tranh nhìn thấy ánh mắt ghen tị của mấy người kia, trong lòng cảm thấy thật hưởng thụ.

Vài ngày sau, Mạc Thanh Lăng nhận được thánh chỉ khẩn từ kinh thành.

Hoàng Thượng yêu cầu hắn ta hộ tống hạt giống trời ban tới kinh thành, đồng thời cũng cho mời Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc đến.

Yêu cầu hắn ta phải nhanh chóng đến kinh thành, hiện tại triều đình cần một cách trấn an bá tánh như vậy.

Vì thế Mạc Thanh Lăng tới Tiêu gia.

Hắn ta nhìn hai người Tiêu Hàn Tranh nói: “Ngày mai chúng ta cùng nhau đến kinh thành, ra roi thúc ngựa rồi đi đường thủy vào kinh.”

Thời Khanh Lạc ngẫm nghĩ hỏi: “Ta có chút say tàu, không biết có thể đến kinh thành chậm chậm một chút hay không?”

“Trước tiên các ngươi cứ hộ tống hạt giống đến kinh thành, chúng ta ngồi xe ngựa cố gắng đuổi theo.”

Nếu không chia ra, thì sao có thể dụ sát thủ ra mặt được.

Mạc Thanh Lăng ngẩn người, “Các ngươi muốn tới trễ?”

Hai người này sẽ không sợ hắn ta chiếm lấy công lao sao?

Tuy rằng hắn ta không phải người như vậy, nhưng cũng không thể không đề phòng, hai người này có trái tim thật rộng lượng.



Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Thầy của ta cũng sẽ vào kinh, ta sợ đi quá nhanh thân thể của thầy cũng không chịu được.”

Thầy có thị vệ bảo hộ, hơn nữa hắn cùng tiểu tức phụ đều giỏi võ, cũng không cần lo lắng về sự an toàn.

Mạc Thanh Lăng nghe hắn nói như vậy, cũng không khuyên nữa, “Được, ta đây đi trước hộ tống hạt giống vào kinh, các ngươi ngồi xe ngựa cũng đừng chậm trễ.”

Hắn ta nhìn về phía mấy người Hề Duệ hỏi: “Các ngươi cùng ta hồi kinh, hay đi với Cẩn Du?”

Vài người trong số họ vừa chuẩn bị mở miệng, bọn họ không muốn đi cùng Mạc Thanh Lăng.

Thời Khanh Lạc đã dành nói trước: “Các ngươi và Mạc tri huyện cùng nhau lên kinh thành đi..”

“Các ngươi tận mắt nhìn thấy hạt giống cao sản này, còn tự mình nếm thử, đương nhiên nên đi cùng để dâng tặng, cũng có thể nói cho mọi người biết đây đều là sự thật.

Mấy người này thích nổi bậc, nói như vậy nhất định sẽ đồng ý.

Bằng không dẫn theo bọn họ, sát thủ phụ thân cặn bã mua kia sẽ không râty, bọn họ ngồi xe ngựa cũng không phải muốn cô đơn như vậy.

Quả nhiên, sau khi mấy người kia nghe được mấy lời này, lập tức nói: “Được, chúng ta và Lăng ca vào kinh thành.”

Lương Hữu Tiêu vui vẻ nói, “Trách nhiệm của chúng ta cũng rất quan trọng!”

Hề Duệ nói: “Đúng vậy, lần dâng hạt giống này không thể thiếu chúng ta được.”

Phỉ Dục Triết cười nói: “Đi một khoảng thời gian dài như vậy, ta và Tông Quân cũng nên về nhà một chuyến.”

Mạc Thanh Lăng: “……” Đừng nghĩ ta không biết, các ngươi là muốn nổi bật.

Thực ra Mạc Thanh Lăng cũng không muốn loại nổi bậc này cho lắm.

Hắn ta ngoài trừ là tri huyện mới của huyện Nam Khê, còn là cháu trai của Hoàng Hậu, biểu ca của Thái Tử.

Thái Tử làm việc thường điệu thấp, từ sau khi không còn ăn chơi trác táng nữa, hắn ta cũng dần điệu thấp xuống.

Hơn nữa hiên giờ vị trí quặng sắt cũng được xác định, bây giờ báo tin hạt giống, sau này lại báo quặng sắt, như vậy thật sự quá hấp dẫn ánh mắt của người trong triều.

Có mấy người thích ăn chơi trác táng che chắn ở phía trước, cũng tốt.

Hắn ta cũng đồng ý với cách làm của phu thê Tiêu Hàn Tranh.

Lúc dâng hạt giống này lên nhất định sẽ hấp dẫn mọi người chú ý.

Nhưng Tiêu Hàn Tranh là tú tài, cây cao đón gió, nếu quá nổi bật sẽ có người để mắt đến.

Hiện tại nhiều con cháu thế gia đều muốn nổi bật, để lại một ấn tượng sâu trước mặt hoàng đế, dựa vào cái gì một tú tài nghèo lại có thể làm được?

Cứ cho là bên ngoài mặt không chèn ép, nhưng sau lưng không biết sẽ làm chuyện xấu gì.

Còn có phu thê Tiêu tướng quân như hổ rình mồi nữa.

Cũng không có lợi cho đường thi cử của Tiêu Hàn Tranh.

Nghĩ như vậy, hắn ta cảm thấy không sai biệt lắm, phu thê Tiêu Hàn Tranh đến kinh thành vừa lúc, vừa rồi là hắn ta nghĩ sai rồi.

Trong lòng hắn ta lại càng thêm thưởng thức Tiêu Hàn Tranh, cơ hội hiếm có đặt ở trước mặt này, đối phương lại có thể lý trí từ bỏ, đổi thành người khác rất khó làm được.

Hề Duệ và Tịch Dung đều cảm thấy tiếc nuối, không thể cùng Thượng Khanh Lạc về kinh, như vậy sẽ kém vui hơn nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi